Những ngày sau đó, Nguyệt Vy sống trong thấp thỏm lo âu, cô thậm chí còn không dám ra ngoài một mình.
Buổi sáng đi làm Thiệu Khiêm sẽ đưa cô đi, đến lúc về nếu Thiệu Khiêm bận việc không đưa cô về được, cô sẽ ngồi taxi, thế nhưng ngay cả đợi taxi cũng không dám đợi trước cổng trường, tài xế đến trước cổng mới dám bước ra ngoài.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, Minh Vy cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.
Cô không biết là cảm giác của mình đúng, hay là tại lo âu mà dâm ra ảo giác lung tung.
Nói chung, hơn một tuần kể từ ngày gặp Hải Thiên ở cống trường, cô như ngôi trên đống lửa đống than, ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên.
Thiệu Khiêm an ủi cô rất nhiều, bảo rằng cô đừng lo lắng đã có anh ở đây, Nguyệt Vy rất biết ơn Thiệu Khiêm thế nhưng thật sự mà nói cô không thể nào ngừng bất an được.
Có Thiệu Khiêm ư? Lần trước cô cũng bị Hải Thiên bắt đi một lần, đến bây giờ mới quay về được.
Nguyệt Vy càng nghĩ càng rối, mỗi lần đi là về đều ngó trước ngó sau, chẳng dám buông lỏng phòng bị, cô còn cẩn thận đến mức mua tận hai ố khóa để chốt cửa.
Đêm nằm ngủ còn đặt một chiếc bàn chắn trước cửa phòng ngủ.
Vậy mà chẳng thể nào an giác.
Có thể nói rằng, Hải Thiên đã trở thành một nỗi ám ảnh quá mức kinh khủng đối với Nguyệt Vy, những chuyện hản làm, những chuyện lời hắn nói đều ám vào tâm trí cô, chỉ cần có chất xúc tác chúng lại đổ xô nhau xâm lấn lấy đầu óc cô.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của Mỹ Nhi, cô nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng không thoát được Hải Thiên.
Chấp niệm độc chiếm của hẳn rất kinh người, nó thể hiện qua từng hành động nhỏ nhất.
Ở bên cạnh hắn, trái tim cô không một phút nào bình lặng.
Cô cũng không cầu mong giàu có, cũng chẳng ham hư vinh, chỉ muốn sống một đời an yên, bình lặng, thế nhưng tại sao ông trời lại để cô gặp Hải Thiên cơ chứ? Tại sao? 7 ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn ổn thỏa.
Không có bất kỳ biến động gì xảy ra.
Hôm trước, cô tình cờ nhìn thấy báo kinh tế đưa tin về hắn, hình ảnh hắn cắt băng khánh thành ở một buổi lễ nào đó, dáng vẻ tuấn tú bức người, khuôn mặt thân thái đều hết sức ôn hòa.
Cái Minh Vy quan tâm không phải hắn tuấn tú đẹp mắt thế nào mà là "buổi lễ cắt băng khánh thành công ty mới thuộc tập đoàn YG được tổ chức tại thành phố C"
Thành phố C? Tin tức vừa được đưa hôm trước.
Chứng tỏ hiện tại hản không có mặt ở thành phố A.
Chẳng trách, cô vẫn không thấy bất kì động thái nào.
Cô thà rằng không biết tin tức này còn hơn, biết rồi trong lòng lại đủ thứ sợ hãi lắng lo.
Lo hắn sẽ trở về tìm cô? Lo hắn sẽ có hành động nào đó? Lo hẳn sẽ...
"Vy, được rồi em, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Từ hôm đó đến giờ em cứ như người mất hồn vậy, cứ như vậy, em sẽ suy sụp vì lo âu mất"
Giọng nói Thiệu Khiêm nhẹ nhàng vang đến bến tai thanh tỉnh đầu óc của Nguyệt Vy.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, đẩy dĩa cơm chiên sườn còn nóng về phía cô, thấp giọng dỗ dành: "Ăn đi, em xem em đã hốc hác đến mức nào rồi"
Cô nhìn dĩa cơm sườn trước mặt, ánh mắt lắng đọng không chút sinh khí, bụng thì đói cồn cào nhưng miệng chẳng muốn ăn: "Em không muốn ăn"
Thiệu Khiêm thở dài, lại dịu giọng dỗ dành: "Thôi nào, ngoan, nghe lời.
Một tuần này, em ăn uống không điều độ rồi.
Ăn đi, ăn xong anh pha sữa cho em.
Em cứ như vậy, thì lấy sức đâu ra mà đi làm hả?"
Thấy Minh Vy vẫn không nói gì, Thiệu Khiêm tiếp tục khuyên: "Minh Vy à, em nghe anh nói này, nhìn anh đi...."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt nhập nhòe ánh nước.
Vẻ mặt anh thoáng qua sự nghiêm túc: "Em tỉnh táo lại đi có được không? Chừng đó thời gian là quá đủ để một người đàn ông xa lạ ảnh hưởng đến cuộc đời em rồi.
Anh ta đã cướp đi của em quá nhiều thứ, và bây giờ đừng vì thêm bất cứ lí do gì mà em để anh ta cướp đi sự bình an trong tâm hồn của em.
Nghe anh, bình tĩnh lại, bớt lo âu, em có lo lắng đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không giải quyết được gì"
Cô lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, cánh môi hoa đào run run: "Khiêm à, nhưng mà...
nhưng mà em...
em rất sợ"
Cô gái trước mặt mi mắt ửng hồng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đôi vai co rúm lại vì sợ hãi.
Nguyệt Vy trước kia chưa từng yếu đuối như vậy, cô tinh nghịch hoạt bát, vui tươi và đầy sức sống.
Vậy mà chỉ một người đàn ông đã khiến biến thành bộ dạng này.
Thiệu Khiêm không kìm được xót xa, anh đứng lên, nhẹ nhàng sang phía cô, lại gần, trao cho Nguyệt Vy một cái ôm ấm áp.
Bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô: "Mệt mỏi lắm đúng không em? Vậy thì cứ khóc một lần đi, khóc xong thì lau nước mắt,trở về như xưa được không em? Em như thể này...
Anh thật sự rất đau lòng"
Minh Vy đã khóc đến nghẹn ngào, cô nép vào lòng anh, bả vai run lên bần bật theo từng tiếng khóc.
Dáng vẻ của cô bây giờ thật khiến người ta đau lòng.
Vậy mới nói, không phải bao giờ tình yêu cũng mang đến những mỹ miều, đẹp đẽ.
Nó có thể khiến bạn hạnh phúc xong cũng có thể khiến bạn mất hy vọng, sống trong khổ sở tuyệt vọng.
Rất khó để lí giải chữ yêu.
Sức mạnh tình yêu rất phi thường nó có thể khiến chúng ta vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống một cách dễ dàng.
Xong, cũng có thể nhấn chìm ta trong một bể tuyệt vọng.
Tình yêu không sai chẳng qua là chúng ta yêu sai cách mà thôi.Ba ngày sau đó, trường mầm non diễn ra một bữa tiệc để chia tay hiệu trưởng đã gắn bó mười năm.
Đây cũng xem như là một bữa tiệc lớn, tất cả các giáo viên nhân viên trong nhà trường dù không bắt buộc nhưng không thể vắng mặt.
8 giờ tối nay, nhà trường đặt tiệc tại một nhà hàng năm sao ở trung tâm thành phố.
Rất nhiều giáo viên háo hức muốn nhanh chóng tan làm để trở về dự tiệc.
Nghề giáo viên vốn dĩ rất vất vả, đầu tắt mặt tối cả ngày, có nhiều người đi làm về còn phải chăm con chăm gia đình, đủ thứ chuyện trên đời đổ lên đôi vai gầy của chị em phụ nữ.
Hiếm khi được mặc đẹp đi nhà hàng hạng sang, ai cũng rất mong chờ.
Chỉ riêng Nguyệt Vy là không háo hức.
Dạo gần đây, mặc dù không xảy ra bất kì chuyện gì, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, không muốn ra ngoài.
Thể nhưng, không phải cứ không muốn là được ở nhà.
Dù sao cô cũng là giáo viên mới của trường, chí ít cũng nên hòa đồng một chút.
Lại nói, đây là bữa tiệc quan trọng sao có thể nói không đi là không đi.
7 giờ tối, Tuệ Linh lái xe đưa cô đến nhà hàng.
Trước khi cô vào, anh vẫn dặn dò rất kỹ lưỡng, Thiệu Khiêm cũng rất muốn tham gia bữa tiệc này, xem như có cơ hội để khuây khỏa giải trí.
Gần đây, anh thấy cô có vẻ buồn bã, người ủ rũ không có sinh khí.
Bây giờ, nhìn cô khoác trên mình bộ cánh mới này, bỗng dưng trở nên khác biệt hẳn.
Chiếc váy này là do đích thân anh chọn cho cô.
Bộ váy màu xanh dương nhạt khiêm tốn nhưng lại tao nhã nhẹ nhàng, rất phù hợp với khí chất của Nguyệt Vy.
Chân váy phủ quá gõi, xẻ một đường đi lên lấp ló đôi chân trắng mịn.
Má cô nhiễm lên một tầng hồng phấn, môi đỏ kiêu kì, trông thành thục vũ mị mà lại kiêu sa.
Tóc Minh Vy được búi gọn sau gáy, vài sợi tóc con xoăn nhẹ bên mai, tạo cảm giác sang trọng lại dịu dàng.
Nguyệt Vy bây giờ, xinh đẹp quyến rũ không nói nên lời.
Chỉ tiếc gương mặt cô lại không mấy vui vẻ, giá như nở một nụ cười thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Anh vuốt nhẹ mấy lọn tóc ra sau tai cô, nhẹ giọng nói: "Vui vẻ lên nào, lâu rồi em mới ra ngoài mà.
Xong việc thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em"
Cô ngước ngước đôi mắt trong veo nhìn anh; "Em tự về cũng được, anh bận trực mà"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!