Thấy Nguyệt Vy sắp té, ai đó vội vã bước lên, đưa tay về phía cô, nhưng Nguyệt Vy càng hoảng sợ hơn, cô lùi hẳn về sau cách người đó rất xa.
Hải Thiên nhìn thấy bộ dạng phòng bị của cô, chầm chậm bước lùi về sau, khuôn mặt không giấu được sự mất mác.
Lông ngực như có ai đâm một nhát, hắn đứng nguyên tại chỗ, vài giây mới thốt ra hai từ: "Anh xin lỗi"
Xin lỗi đã làm em sợ đến mức này.
Nguyệt Vy nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, thần sắc anh ta tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ gương mặt hơi gầy đi một chút, phong thái đã trở về như xưa.
Hình như Hải Thiên mới từ công ty trở về, một thân áo trắng quần tây chỉn chu, cà vạt màu đen ngay ngắn, trên tay hắn đang cầm cặp táp da sang trọng.
Áo vest đen vắt trên cánh tay còn lại, toàn thân toát lên phong thái uy nghiêm trầm ổn.
Hắn đứng dưới nắng chiều, dáng người thẳng như bóng cây cao lớn ngạo mạn.
Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt trắng nõn nổi bật của hắn càng khiến dung mạo trở nên anh tuấn nổi bật.
Hải Thiên gầy đi, từng đường nét đều trở nên cương nghị rõ ràng.
Nguyệt Vy nhìn đến hô hấp dồn dập, càng nhìn cô càng cảm thấy sợ hãi, suốt một thời gian dài ngày nào cô cũng nhìn thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh này, mở mắt ra là thấy, không thể nào trốn thoát được sự giám sát kinh người của hắn.
Đêm đó rõ ràng cũng gặp Hải Thiên, nhưng cô cũng không có cảm giác run rẩy thế này.
Có lẽ khoảng cách không gần như bây giờ, và bên cạnh còn có Thiệu Khiêm nên cô không hề sợ hãi, Còn bây giờ thì, cô chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Hải Thiên cứ nhìn cô chòng chọc, hai đồng tử phủ một lớp sương mờ, trầm lặng an tĩnh, ẩn sâu bên dưới như đang cuộn trào từng cơn sóng ngầm.
Cô sợ đến so bả vai, liếc nhìn đẳng sau vai Hải Thiên một cái, cô định bỏ chạy nhưng vừa cất bước tiến tới, Hải Thiên đã đứng chắn ngay trước mặt cô.
Trán cô va mạnh vào ngực hản, hơi thở mùi bạc hà quét qua.
Nguyệt Vy hoảng hốt bước lùi về sau, nuốt nuốt nước bọt nhìn Hải Thiên.
Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô, Hải Thiên trâm giọng: "Đừng sợ, anh chỉ là...Muốn nói chuyện với em một chút.Không có ý gì khác"
Cô cầm chặt túi xách, đầu hơi cúi, e đè nói: "Hải Thiên, tôi...tôi và anh đã không còn gì để nói.Bây giờ anh đã là đàn ông có vợ"
Hải Thiên buông một câu nhẹ tênh: "Anh biết"
Ánh mắt vẫn cố chấp dán chặt lên người Nguyệt Vy, cô bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, vừa mới nhấc chân chạy đi lần nữa thì hẳn đã cản lại.
Cô bước sang trái, hẳn đi sang trái, cô bước sang phải hẳn đi sang phải.
Nguyệt Vy gấp đến độ muốn khóc, cô ấm ức kêu lên: "Anh tránh ra.Tôi phải về"
Hải Thiên vẫn ngang ngược đứng trước mặt cô, ánh mắt hai người giao nhau, một bên lóng lánh nước chất đầy ấm ức, một bên lưu luyến mê muội xen lẫn chút điên cuồng.
Có trời mới biết, hắn đã nhớ Nguyệt Vy đến mức nào, hắn đã cố kìm nén nhưng nỗi nhớ nhung da diết khiển hắn đánh mất lý trí, hàng ngày nhìn cô qua những bức ảnh mà hẳn cho người theo dõi Nguyệt Vy, vẫn không thể lấp đầy khát vọng trong hắn, hôm nay hắn thật sự không thể kìm chế nổi nữa mới tìm đến đây.
Rút cuộc lí trí chẳng thẳng nổi con tìm, bằng cách nào đó hắn đã lái xe đến đây trong vô thức.
Hắn chỉ muốn nhìn cô một chút thôi, một chút là đủ rồi.
Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh nước này, cảm nhận người con gái bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt mình, con thú ngủ lâu trong tâm thức lại rục rịch trỗi dậy.
Con người vốn là loài có lòng tham không đáy, đúng vậy, ban đầu hắn chỉ muốn gặp cô, muốn nhìn cô một chút, nhưng có vẻ như bây giờ điều hẳn muốn không chỉ đơn giản là nhìn.
Một ý nghĩ điên cuồng dấy lên trong đầu Hải Thiên, trong phút chốc hắn muốn đem Nguyệt Vy về nhà khóa lại một lần nữa.
Dường như cảm nhận được ý nghĩ kinh khủng của hẳn, cô bỗng dưng rùng mình một cái.
Nguyệt Vy nhìn trái nhìn phải muốn tìm cách trốn đi, có trời mới biết cô đang sợ đến mức nào.
Ánh mắt của Hải Thiên bây giờ khiến cô phát run.
Hắn tiến lên một bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, cô khấn trương lùi về phía sau, nức nở hét lên: "Anh đừng tới đây, tôi...tôi sẽ la lên đó.Á...."
Hải Thiên đã bắt lấy cổ tay cô, một cỡ hơi cường ngạnh kéo tới, Nguyệt Vy thét thành tiếng: "Cứu với...cứu với.Cứu tôi..."
Không một ai nghe thấy tiếng khóc nức nở của Nguyệt Vy, con đường vắng vẻ này cô có hét đến rách cổ cũng không ai nghe thấy.
Công viên bên kia lác đác một vài người nhưng chẳng ai thèm chú ý đến khung cảnh hỗn loạn bên này.
Hải Thiên dường như biết chắc rằng sẽ không ai đến cứu cô, hắn hành động càng ngang ngược.
Nhận thấy Hải Thiên đang kéo cô đến gần xe, Nguyệt Vy ngồi thụp xuống đất, tiếng la hòa lẫn trong tiếng khóc nức nở: "Hải Thiên, anh thả tôi ra, thả ra...hức...có ai không, cứu tôi, bắt cóc, bắt cóc!!!"
Hải Thiên khuỷu gối ngồi xuống trước mặt cô, hắn vuốt ve má cô, đôi mắt lóe lên tia âm trầm quỷ dị: "Vy ngoan, nghe lời.Đi với anh."
Cô lắc đầu như điên, cố hết sức giãy dụa, khóc đến hoảng loạn: "Không đi, không đi, Hải Thiên anh dừng lại đi, buông ra...buông ra"
Cửa xe cách cô càng gần, máu trên mặt Nguyệt Vy trút nhanh không còn một giọt.
Cô vẫn không thôi giãy dụa, nhưng đúng lúc Hải Thiên định tống cô lên xe, một giọng đàn ông giận dữ vang lên, anh ta gần như hét lên: "Thả cô ấy ra!!!"
Nghe thấy tiếng hét kia, không hẹn mà cả Nguyệt Vy và Hải Thiên cùng nhìn về một phía.
Khuôn mặt Hải Thiên thoáng đanh lại.
Nguyệt Vy nhân lúc Hải Thiên không phòng bị, cô cắn mạnh lên tay hắn, dùng sức mà cắn, Hải Thiên vừa buông lỏng lực đạo một chút, cô lập tức bỏ chạy về phía Thiệu Khiêm, ôm lấy anh khóc nấc lên: "Thiệu Khiêm, cứu em, cứu em...
Qua giọng nói, Thiệu Khiêm cũng có thể cảm nhận được sự khiếp sợ của cô.
Thiệu Khiêm bị cái ôm của Nguyệt Vy làm cho ngây người, nhưng sau một giây thất thần, anh lập tức vòng tay ôm lấy cô, bàn tay nhẹ vỗ về sau lưng: "Được rồi, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi"Cả người của Nguyệt Vy vẫn chưa hết run rẩy, cô nép sát vào lòng anh như con thú nhỏ bị thương tìm kiếm chút hơi ấm.
Từ xa, Hải Thiên thu hết cảnh tượng này vào mắt, tĩnh mạch nổi rõ trên trán hắn.
Phẫn nộ, đố kị dâng đầy trong mắt.
Thiệu Khiêm nhìn thấy vẻ mặt này của Hải Thiên, anh đẩy nhẹ Nguyệt Vy về sau lưng, vẫn ôm lấy cô không buông, động tác rất dịu dàng nhưng ánh mắt tràn đầy sự giận dữ.
Hai người đàn ông đứng cách nhau chưa đến ba bước chân, mặt đổi mặt, mắt đối mắt, không một ai chịu nhường ai.
Thiệu Khiêm ôm chặt Nguyệt Vy trong lòng, thẳng thừng nhìn Hải Thiên mà nói: "Dương Hải Thiên, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, tránh xa Nguyệt Vy một chút.
Anh đã là đàn ông có vợ, tốt nhất nên tự trọng với hành vi của mình, đó là phép lịch sự tối thiểu "
Hải Thiên cười lạnh, nhìn cô gái nhỏ đang nép sát vào lòng Thiệu Khiêm rồi lại nhìn anh ta, cái nhìn ngang ngược xen lẫn chút giễu cợt khinh khi: "Anh không có tư cách nói những lời này với tôi, còn nữa..."
Hải Thiên xoa xoa cảm đưa mắt nhìn qua Nguyệt Vy, hắn cười lạnh: "Đàn ông tự trọng không bao giờ nhai lại đồ của người khác."
"Anh...
Thiệu Khiêm không nén được giận dữ nhưng Nguyệt Vy lập tức cản lại, cô níu lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Anh Khiêm, chúng ta đi"