Hải Thiên ôm Nguyệt Vy ngủ đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, Nguyệt Vy vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn bật đèn, căn phòng sang trưng rọi chiếu xuyên thấu tất cả hỗn loạn của trận hoan ái điên cuồng.
Hắn chưa bao giờ điên cuồng đến mức độ đó, ngay chính cả bản thân hắn cũng cảm thấy sợ hãi trước dục vọng độc chiếm của bản thân mình với Nguyệt Vy.
Cơ thể Nguyệt Vy không phải quyến rũ, hấp dẫn thị giác như bao người phụ nữ khác nhưng lại khiến hắn ngây đại trên từng tất da thịt, tư vị của cô khiến hắn điên đảo thần trí.
Tình dục trong tình yêu chính là cơn khoái cảm kinh người mê hoặc linh hôn bất cứ người đàn ông nào.
Hắn yêu cô, chỉ duy nhất cô mới khiến hắn mất kiểm soát đến mức này.
Hải Thiên biết hắn đối với cô có bao nhiêu cố chấp bao nhiêu ngang ngược, khi hắn để con thú trong mình hết lần này đến lần khác bộc lộ trước mặt cô, hắn biết cô gái nhỏ sẽ bị dọa đến hồn xiêu phách lạc.
Chính cả hắn, cũng cảm thấy rùng mình trước tình yêu sỉ cuồng của mình dành cho Nguyệt Vy, hắn chỉ hận không thể giữ cô bên mình suốt ngày, một phút không tha, một giây không nghỉ.
Có như thể Hải Thiên mới cảm thấy an tâm, rút cuộc thì từ bao giờ hãn đã yêu Nguyệt Vy đến đáng sợ như thế này, hẳn cũng không biết nữa.
Chỉ biết là đến bây giờ nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Hải Thiên lau nhẹ mái tóc vấn nước của mình, lắc lắc đầu một cái, ném mạnh khăn lông sang một bên, hãn ngồi xuống cuối giường, ánh mắt rải khắp cơ thể đầy rẫy dấu vết ái muội của người con gái trên giường.
Đêm qua, cô khóc rất nhiều, hắn cảm nhận được sự sợ hãi tột độ của cô, hắn biết càng làm như thế cô gái nhỏ sẽ càng cách xa hẳn, càng sợ hắn, càng ghét hắn nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân mình.
Hải Thiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng tách chân cô ra, nơi đó rướm máu sưng đỏ nhìn mà ghê người.
Sắc mặt Hải Thiên âm trầm đến dọa người, thì ra hắn cũng có thể cầm thú đến mức nào.
Bỏ qua sự nặng nề trong lòng, hắn đứng lên đi thẳng vào phóng tắm, lát sau thì đem ra một chậu nước ấm cùng chiếc khăn lông.
Hải Thiên bắt đầu vệ sinh bôi thuốc cho cô, khăn lông ẩm vừa chạm qua nơi nào đó trên người Nguyệt Vy, cô đã co rụt lại đầu giường, lông mày nhíu chặt lại giống như đang nén nhịn đau đớn.
Hải Thiên nhìn cô một cái, thấy cô chưa tỉnh mới bắt đầu làm tiếp.
Động tác nhẹ nhàng đi không ít, lông mày Nguyệt Vy dần dần dãn ra, lại chìm sâu vào mộng mị.
Đến lúc Hải Thiên làm xong, bên ngoài trời đã chập choạng tối, mặt trời ngả về tây, vài tia nắng cuối cùng le lói ở góc trời xa xa như luyến tiếc chưa muốn trở về.
Những đám mây hồng lặng lẽ trôi, nhịp sống chậm rãi, và mọi thứ lại bình yêu đến ấm lòng.
Nồi cháo sục sôi trên bếp, mùi thịt gà thơm nồng béo bở lan tràn trong gian bếp nhỏ, làn khói mỏng bốc lên nghi ngút, ánh đèn màu trà ôm lấy không gian trong sự ấm cúng êm đềm.
Một nồi cháo nhỏ, hai cái bát sư trắng tinh, mọi thứ làm người ta liên tưởng đến bữa tối giản đơn yên lành của một đôi vợ chồng son hạnh phúc.
Chẳng ai biết, sự thật đằng sau lại hãi hùng đến vậy.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, một người đàn ông cao lớn trong chiếc khăn choàng tắm màu xám nhạt bước xuống, mái tóc anh ta còn ướt, vài sợi tóc đen nhánh phủ xuống trán khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên hiền hòa đến lạ kỳ.
Người đàn ông đó chính là Hải Thiên, vẫn là hắn thôi nhưng ấm áp và hiền lành.
Hải Thiên bế Nguyệt Vy nhẹ nhàng đi đến ghế ăn, cô gái nhỏ vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, hai bàn chân nhỏ ẩn trong đôi dép thỏ bông rộng rãi, đong đưa theo từng nhịp bước của Hải Thiên.
Cô vùi mặt trong ngực Hải Thiên, cả người co rút thành một đoàn, e ấp rụt rè như một con mèo nhỏ đang nũng nịu với chủ nhân.
Chiếc áo choàng dày cộm che dấu đi sự run rẩy của cơ thể cô, Hải Thiên đặt cô xuống ghế, Nguyệt Vy ngoan ngoãn ngồi yên không hé môi nửa lời.
Cô hơi cúi đầu, môi hồng mím chặt, mái tóc vừa mới sấy khô hơi rối, Hải Thiên vuốt vuốt sửa sang lại giúp cô.
Nguyệt Vy đè nén cảm giác khó chịu cùng cực trong lòng, cơ thể lại run lên bần bật, chứng tỏ sự bài xích rõ ràng với sự đụng chạm của Hải Thiên.
Cũng may là hản chỉ dừng lại vài giây rồi rời đi ngay, chậm rãi đi vào bếp, thân ảnh cao lớn đứng bên nồi cháo, bàn tay cầm vá khuấy đảo nhẹ nhàng, dáng vẻ vừa tao nhã vừa ôn hòa.
Vẫn luôn là như thế, lớp vỏ bọc hoàn mĩ đẹp đẽ kia như đánh lừa tâm trí Nguyệt Vy, trong giây lát, cô suyt nữa thì quên mất người đàn ông hung bạo ép buộc cô đêm qua là hắn.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, nghẹn ngào lại dâng lên trong lồng ngực, cô thấy khó thở vô cùng, viền mắt nóng lên, nước mắt tích tụ trong hốc mắt.
"Cạch"
Bát cháo nóng đặt xuống bàn, Nguyệt Vy vội vã lau nhanh nước mắt, không dám để Hải Thiên thấy.
Nhưng chút hành động này của cô, sao qua mắt được hản chỉ là Hải Thiên cũng không phản ứng gì, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, từ tốn nói: "Cháo hơi nóng, em ăn tạm bánh mì với trứng trước đã, đợi cháo nguội rồi ăn sau"
Nguyệt Vy nhìn dĩa bánh mì sandwind trước mặt, cô không muốn ăn chút nào nhưng chẳng dám lên tiếng, chỉ giấu hai tay dưới bàn không cầm lên.
Phải đến khi Hải Thiên đấy nhẹ đĩa bánh tới trước mặt cô lần nữa, cô mới ngẩng đầu lên, mi mắt rung rung hơi rủ xuống che đậy sự ấm ức bên trong, cuối cùng cũng lắng lẳng cầm lên, há mồm cắn một miếng nhỏ, nhai từng chút một, ngoan ngoãn vô cùng.
Thẳng đến khí ăn xong bánh mì, Hải Thiên đút cháo cho cô, Nguyệt Vy cũng không nói gì, há miệng ăn hết muỗng này đến muỗng khác, không đợi hắn nhắc nhở.
Đến khi dùng xong bữa tối, cô định đứng dậy đi lên phòng ngủ nhưng Hải Thiên lại nói: "Ngồi đây một lúc đã"
Cô nghe lời, chăm chầm ngồi xuống, có chút khó hiểu nhưng vẫn không dám thắc mắc.
Hải Thiên nhìn cô chăm chú, hẳn vuốt mấy sợi tóc mỏng manh ra sau tai, nhẹ giọng giải thích: "Đợi lát nữa, người dọn phòng đến dọn dẹp xong xuôi rồi về phòng."
Thì ra là vậy.
Chẳng trách Hải Thiên lại bế cô xuống đây, bình thường hắn nào để cô ra khỏi phòng.
Phòng ngủ bây giờ khắp nơi đều bừa bộn dấu vết hoan ái.
Đêm qua, Hải Thiên cứ như dã thú, từ giường lớn đến sô pha, phòng tắm và thậm chí là sàn nhà, hẳn ép buộc cô từ từ tư thế này đến tư thế khác.
Trải qua rất nhiều lần ân ái với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Hải Thiên mất kiểm soát đến vậy.
Đang lúc Nguyệt Vy còn chìm đắm trong chuỗi suy nghĩ hỗn độn thì Hải Thiên đột nhiên nâng cằm cô lên, ánh mắt hẳn thâm sâu nhìn cô, nhẹ giọng nói một câu: "Anh có chuyện muốn nói với em"
Cô im lặng nhìn hẳn, đôi mắt Hải Thiên bây giờ rất lạ lẫm, chất chưa chút ảm đạm lại xen lẫn chút đau thương.
Trước sự im lặng của cô, hắn chỉ nặng nề thở dài một hơi: "Em nói gì đi được không?"
Hắn rầu rĩ nói: "Một câu thôi cũng được"
Giọng nói hắn chất chứa sự van xin hèn mọn.
Nhưng Nguyệt Vy vẫn im lặng như thế, hắn thở dài, ánh mắt chùng xuống một màu ảm đạm: "Em không muốn nói thì thôi vậy, không sao cả"
Đúng lúc Hải Thiên từ bỏ thì bỗng dưng một thanh âm nhỏ bé vang lên nhẹ nhàng truyền đến tai hẳn, vỏn vẹn mấy từ ngắn ngủi nhưng khiến đôi mắt hẳn sáng bừng lên vì vui vẻ.
Cô ngước đôi mắt mông lung nhìn hẳn, môi mở ra, có chút run rẩy: "Anh...muốn...muốn tôi nói gì?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!