Phòng bệnh yên ắng, bốn bề không gian trắng xóa.
Trên giường bệnh, một cô gái đang khép hờ mi mắt, sắc môi tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt tiều tụy như người sắp chết.
Bình nước truyền nhỏ giọt phát ra từng thanh âm tích tích, đều đặn nặng nề, nối tiếp nhau.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chốt cửa xoay.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, anh ta mặc trên người chiếc áo măng tô dài đến đầu gối, vào thăm bệnh nhưng trên gương mặt lại bày tỏ rõ nét dửng dưng, rất miễn cưỡng.
Không ai khác chính là Hải Thiên.
Bên cạnh hẳn chính là Tuệ Linh.
"Em vào đi, chị sang xem bác Trương thế nào?"
Tuệ Linh vỗ vai Hải Thiên, thấp giọng nói: "Con bé còn yếu, em nói gì thì nói, cẩn trọng cân nhắc, nên nhớ sức khỏe của nó ảnh hưởng đến tính mạng của con em-cháu đích tôn nhà họ Dương"
Hải Thiên vừa nghe đến đây, sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Đã nói..."
Tuệ Linh đặt tay lên môi, ra dấu yên lặng: "Những lời không hay ra ngoài nói, đừng để Mỹ Nhi nghe được"
Hải Thiên quay mặt đi, thở nhẹ ra một hơi, buông nhẹ hai từ: "Đã biết"
Lúc này, Tuệ Linh mới an lòng ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hải Lâm khép chặt mi mắt, hít sâu một hơi rồi lại thở mạnh ra.
Thì ra cảm giác miễn cưỡng làm một việc gì khó chịu đến vậy, phải chăng Nguyệt Vy đối với hãn cũng mang cảm giác này.
Nghĩ đến đây, Hải Thiên lại cảm thấy đau đầu, có lẽ những gì Nguyệt Vy chịu đựng còn khó chịu hơn cả hẳn, bởi vì hắn cảm thấy bộ dạng của cô không phải chỉ là đang chịu đựng đè nén mà còn phản kháng, căm ghét đan xen cả bất lực sợ hãi.
Nguyệt Vy không hề yêu hắn, cũng giống như việc hắn không hề yêu Mỹ Nhi, không yêu mọi cố gắng quan tâm đều trở nên dư thừa áp đặt.
Khi Hải Thiên vào trong, Minh Vy vân còn hôn mê.
Mi mắt cô nhắm nghiền, đường dân oxi hững hờ trước mũi, môi tím tái đến dọa người.
Nếu không phải đường nét trên gương mặt này thanh tú xinh đẹp thì có lẽ sẽ càng khó coi hơn.
Hải Thiên ngồi đợi được hai mươi phút, nhìn đồng hồ không dưới năm lần, hẳn dự tính nếu năm phút nữa Mỹ Nhi không tỉnh dậy, hắn sẽ về, để Nguyệt Vy ở nhà một đêm, lòng hắn nôn nao như lửa đốt.
Nói là năm phút, thế nhưng kiên trì của Hải Thiên vốn không nhiều như thế, chưa tới hai phút, hän đã đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Dãy số quen thuộc mà hắn trông đợi mấy ngày hôm nay nhấp nháy liên tục trên màn hình, ánh mắt Hải Thiên thoáng qua một tia lo lắng, một giây sau đó, Hải Thiên lập tức đứng bật dậy đi thẳng ra ban công bên ngoài.
Ánh nắng sớm mai chiếu nhẹ lên gương mặt tuấn tú của Hải Thiên, lông mày hắn hơi nhíu lại, ánh mắt rũ xuống che đi sự khẩn trương vội vã bên trong, thanh âm nặng nề bật ra từ cố họng, một câu nhưng khiến lông ngực hản nặng nề như có tảng đá đè nặng: "Đã có kết quả chưa?"
Bầu trời sớm mai hửng nắng trong xanh một cách lạ kỳ.
Hôm nay trời thật đẹp, nắng vàng, mây trắng, gió nhẹ sương mai, mọi thứ đều rất tuyệt.
Thế nhưng những ngày đẹp trời luôn là bắt đầu của những câu chuyện không vui, Hải Thiên ngửa mặt lên trời, ánh mắt tha thiết đau đáu tâm tư, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề từ đầu dây bên kia, trong lòng Hải Thiên cuộn trào từng cơn sóng dữ liên tiếp dồn dập đánh vào tận tim, bàn tay hắn siết chặt thành quyền, đấm mạnh lên lan can.
"Bụp"
Mu bàn tay rướm máu.
Hắn gằn một chữ: "Nói"
Người bên kia đầu dây giống như cảm nhận được sự giận dữ kinh người của Hải Thiên, không dám tiếp tục chậm trễ.
"Thưa tổng giám đốc..."
Trái tim trong lông ngực Hải Thiên nảy lên từng hồi, hẳn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, thái dương lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi.
"Kết quả điều tra cho thấy.."
Hai mắt Hải Thiên sáng quắc lên, hắn hít sâu một hơi, lồng ngực căng trướng như muốn nổ tung.
"Đứa con trong bụng của cô Mỹ Nhi chính là con của của ngài.
Kết quả xác nhận ADN là thật.
Tuổi thai cũng hoàn toàn trùng khớp với thời gian xảy ra quan hệ.
Tổng giám đốc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, giám định và kiểm tra mọi chi tiết rất nhiều lần trước khi thông báo với ngài.
Rất xin lỗi, vì sự chậm trễ này"
Hải Thiên đứng sững sờ.
Chậm trễ...
Chậm trẻ ư? Thì ra trên đời cũng có loại muộn màng đau thương đến như vậy.
Hắn cười khổ, toàn thân cứng giống như bị ai nện một quyền vào giữa cột sống đau đến điếng người.
Quành mắt hẳn đỏ hoe, u ám ngước lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, khóe môi hắn nhếch lên, họa một nét cười khổ sở.
tê tái, đau thương.
Mặt trời lên cao, rọi xuống nhân gian những tia nắng đẹp đẽ, thành phố A chìm đắm trong màu nắng vàng rực rỡ.
Mọi thứ vẫn đẹp đế và sáng bừng sức sống, nhưng cớ sao lòng người chẳng có chút vui vẻ.
Sớm hay muộn, chậm trễ hay nhanh chóng...
suy cho cùng vẫn chỉ có một loại kết cục mà thôi.
Chỉ là kết cục này lại quá đẳng cay, bẽ bảng.
Buông tay...
Hải Thiên cúi đầu, ngậm chặt đau thương trong khóe mi.
Hắn thực sự không làm được, bàn tay to lớn ôm lấy ngực trái, nơi khắc sâu một hình bóng một người con gái hắn yêu đến bạc mạng, nơi đó có thứ gì đang nứt ra từng mảnh, từng mảnh.
"k Phòng bệnh chìm trong bầu không khí ảm đạm, rèm cửa giăng kín, ánh nắng mặt trời không có cơ hội chen vào trong, ánh đèn lạnh lẽo sáng quắc ôm lấy dáng hình hai con người trong không gian lạnh lẽo.
Khoảng cách rất gần nhưng lại hững hờ lãnh đạm như rất Xa.
Bàn tay người con gái nắm lấy góc chăn, mu bàn tay trắng bệch, giọng nói nhỏ nhẹ khẽ khàng vang lên mang theo chút ủy mị đáng thương: "Anh nhất định phải mang vẻ mặt này để nói với em những lời đó sao?"
Lời vừa dứt, không gian lại chìm vào yên lặng, yên ảng đến mức có thể nghe được tiếng thở nặng nề của người đàn ông đang ngồi trên ghế.
"Em đang mệt, đừng nên quá kích động"
Hải Thiên nhẹ giọng đáp một câu, hắn nói nhưng ánh mắt không dừng lại ở khuôn mặt yếu ớt của người con gái mỹ lệ trên giường, lời nói thì quan tâm nhưng vẻ mặt lại dửng dưng lạ kỳ.
Dứt lời, hản cũng đứng lên, buông nhẹ một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm chuyện nông cạn nữa.
Mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như em mong muốn.
Không cần lo lắng"
Sắc mặt Mỹ Nhi không có một tia vui vẻ.
Hải Thiên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nhưng sự thỏa hiệp này lại như một đòn tra tấn tâm lý khiến Mỹ Nhi càng thêm uất ức căm phẫn.
Ngay lúc Hải Thiên quay lưng lại, cô ta lập tức lên tiếng: "Trần Nguyệt Vy, tốt đến như vậy sao? Tốt đến mức khiến anh bi lụy đến mức này, đến mức giọt máu của mình cũng không làm anh nao núng"
Cô ta cười khổ: "Anh điều tra rõ ràng rồi đúng không? Mọi chuyện vỡ lẽ, sự thật phơi bày rồi, anh mới vừa lòng quay đầu.
Anh Hải Thiên..."
Một tiếng gọi mang theo nước mắt tuyệt vọng: "Em yêu anh, em chỉ là yêu anh thôi mà, anh không thể yêu em dù chỉ một chút hay sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!