Hải Thiên lập tức đứng bật dậy, không biết người trong điện thoại nói gì, hắn đáp lại một câu: "Em lập tức đến ngay"
Cô nhìn thấy sự căng thẳng cực độ trên gương mặt của hẳn, ánh mắt không giấu được sự lo lắng bàng hoàng.
Không biết chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi khiến một con người điềm tĩnh như hẳn lại bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Phải nói rằng, người đàn ông trời không sợ đất không sợ này rất ít khi thể hiện nội tâm lên mặt, cảm xúc của hắn được giấu kĩ dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ đó, tỉnh khéo đến nỗi không ai nhìn ra.
Với Nguyệt Vy, nếu hắn không giận dữ thì cũng là bộ dạng âm âm nhu nhu không vui không buồn, xem ra chuyện xảy ra lần này rất nghiêm trọng.
Chưa đầy hai phút sau, hắn đã đi khỏi biệt thự, tiếng động cơ vang xa rồi cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần, ngôi biệt thự đẹp đế chìm dần trong bóng đêm, ô cửa sổ tầng hai hiu hắt ánh đèn mờ ảo, lấp ló bóng dáng cô gái nhỏ nhắn đang đưa mắt nhìn theo.
Ánh trăng lửng lơ trên nền trời mờ mịt, một đám mây đen ngang qua, che khuất vầng trăng vàng tỏ.
Đêm nay, có lẽ là một đêm dài...
rất dài.
-Bệnh viện trung ương thành phố X.
Một người đàn ông chạy điên cuồng vào đại sảnh bệnh viện, nhìn thấy anh ta một vài y tá bác sĩ lập tức cúi người cung kính gọi hai tiếng Dương tổng.
Một vị bác sĩ trẻ tuổi đứng ra dẫn đường, gấp rút đưa Hải Thiên đến khoa cấp cứu.
Hải Thiên bước đi rất nhanh, giày da bóng loãng giẫm trên nền gạch men trắng sứ, thân ảnh cao lớn hùng dũng bước đi.
Vừa đến trước khoa cấp cứu, đã nhìn thấy ba người đang ngồi trên dãy ghế chờ, gương mặt không giấu được sự lo lắng tột độ.
Mẹ hản lúc này trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ, chân đi đôi dép ở nhà.
Bố hản cũng không khác là bao, chỉ mỗi chị gái là trong bộ dạng chỉnh tê, trên người khoác bộ áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, có lẽ khi xảy ra chuyện, chỉ hắn cũng đang ở bệnh viện.
Hải Thiên vừa lại gần, đè nén cảm giác nặng nề trong lông ngực, hắn thấp giọng hỏi: "Bố, mẹ, chị...
Ông nội rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Không hẹn mà cả ba người cùng ngẩng đầu nhìn hẳn.
Dương Hải Lâm đứng lên, đôi mắt ẩn nhấn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, ông giận đến mức mặt mày đỏ gay, thân sắc u ám dọa người: "Mày còn dám hỏi câu đó...khụ...
khụ"
Lời còn chưa nói xong đã bị nghẹn lại.
Dương Hải Lâm ôm ngực, ho đến tái xanh mặt mày, ánh mắt chất đầy giận dữ nhìn về đứa con trai duy nhất của mình: "Cút...
Cút...
Khụ...
Khu."
Cao Minh Uyên vội vã đỡ chồng mình, ánh mắt nhập nhòa nước mắt bi thương, bà nghẹn ngào nói với Tuệ Linh: "Mau đem nó đi, còn để nó đứng đây nữa, bố mày sẽ tức chết cho mà xem."
Trong lúc Tuệ Linh còn chần chừ, bà đã gắt lên: "Còn không mau đi?"
Tuệ Linh nặng nề quay mặt đi, hướng Hải Thiên mà nói: "Đi ra ngoài với chị nhanh lên."
Hải Thiên từ nãy đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, Tuệ Linh kéo tay hắn, hắn liền vội vã gạc tay chị ra: "Em phải đứng đây, ông nội còn chưa rõ tình hình, em không đi đâu cả"
Tuệ Linh nhìn thấy thần sắc cương quyết của Hải Thiên, giận đến sôi máu.
"Chát"
Bàn tay Tuệ Linh vung mạnh, một cái tát dán xuống mặt Hải Thiên.
Tuệ Linh gân như không chịu nổi nữa, cô nhìn Hải Thiên trân trân, tuyệt vọng mà nói: "Em tỉnh táo lại ngay đi, người em cần quan tâm bây giờ không chỉ là ông nội mà còn là vợ con của em.
Bọn họ còn chưa biết sống chết như thế nào, vậy mà từ khi bước đến đây, em không có lấy một lời hỏi han.
Lương tâm của em ở đâu rồi? Ở đâu rồi hả?"
Khuôn mặt Hải Thiên lạnh lùng một mảng, môi mỏng mím chặt một đường, giống như đang đè nén giận dữ, Tuệ Linh nhếch miệng cười khổ, cô nhìn Hải Thiên trân trân, giọng nói trầm xuống chất chứa sự tức giận nghẹn ngào: "Ông nội đã qua cơn nguy kịch chuyển về phòng hồi sức, còn người trong phòng cấp cứu lúc này...
là Trương Mỹ Nhi - vợ tương lai của em.
Con bé tự tử, tình trạng vẫn chưa biết thế nào, còn lý do gì không cần nói em cũng biết rồi đúng không? Hải Thiên, trách nhiệm của em bây giờ là chăm lo quan tâm cho hai mẹ con Mỹ Nhị, tỉnh táo lại đi Hải Thiên, em nhìn xem, vì em mà con bé đã khổ sở như thế nào?"
Hải Thiên im lặng, hắn cắn răng không nói một lời.
Tạm thời, hãn vẫn chưa có kết quả chính xác, việc điều tra kiểm chứng vẫn chưa đến đâu, hắn không thể nói cũng không thể phản bác, chỉ có thể cam chịu.
Hai từ trách nhiệm đối với Hải Thiên bây giờ không khác nào gông cùm xiềng xích, trói buộc tâm thức, tù túng thế xác, sự thật là không yêu trách nhiệm cũng trở thành gánh nặng.
Vừa nghe xong lời này, Dương Hải Lâm ho càng dữ dội hơn, ông đứng lên định lao về phía Hải Thiên nhưng Minh Uyên vội vã ngăn chồng mình, nước mắt giọt dài giọt ngắn: "Hai đứa ra ngoài nói chuyện, đừng đứng ở đây chọc tức ông ấy thêm nữa"
Hải Thiên mặt mày lạnh tanh, biểu cảm vừa nặng nề vừa u ám.
Lúc nãy, hắn đã nghe qua chuyện Mỹ Nhi tự tử, ban đầu rất chấn kinh, nhưng nghe đến ông nội hắn sau khi biết tin mà đột ngụy càng khiếp đảm hơn, trên đường đến đây, hắn chỉ nghĩ đến ông nội mà thôi.
Còn Mỹ Nhi, không phải hắn không bận lòng, mà là đây không phải lần đầu tiên cô ấy đem mạng sống ra để gây sức ép với người khác.
Lần này, không biết có kết quả như thế nào, nhưng có lẽ hành động của cô ấy cũng thành công khiến ai nấy đều hoang mang lo sợ, cái thai trong bụng Mỹ Nhi lúc này đang trở thành mối bận tâm lớn nhất của hai gia đình, bằng chứng là cả nhà hắn lẫn bố mẹ Mỹ Nhi đều bị cô ấy làm cho sửng sốt.
Cô ta vừa nhập viện, lập tức ba người cũng lên giường cấp cứu.
Hải Thiên thực sự bất lực, trong thâm tâm hắn đột nhiên lại nảy sinh dự cảm chẳng lành, chuyện lần này khó lòng mà giải quyết êm đẹp, mọi thứ càng lúc càng rối tung lên, năm ngoài tầm kiểm soát của hẳn.
"k Nửa giờ sau.
Mỹ Nhi được cấp cứu thành công, nhanh chóng được đưa về phòng hồi sức.
Hiện tại vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Thế nhưng, mọi chuyện xem như đã ổn.
"Bây giờ em tính thế nào?"
Tuệ Linh nhìn chằm chằm Hải Thiên, hai tay siết chặt cốc cà phê, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự căng thẳng.
Khác hẳn với dáng vẻ lo lắng của chị gái, Hải Thiên vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Hắn tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo nhàn nhã, ngón tay mân mê mép ly cà phê, đôi mắt thâm trâm nhìn chằm chằm làn khói mờ bốc lên trên miệng ly, hẳn tùy ý đáp một câu: "Tính thế nào là tính thế nào, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, em cái gì cũng không muốn nói"
Tuệ Linh nghe thấy câu này, cơn giận vừa nguôi ngoai lại lập tức bộc phát.
Lại là hai từ "rõ ràng"
này, chính hai từ này mà cháu đích tôn của Dương Gia suýt nữa xảy ra chuyện.
"Dương Hải Thiên, em còn muốn rõ ràng đến mức nào nữa hả, kết quả xét nghiệm cũng có rồi, chính em cũng đã xác nhận em và nó đã qua đêm với nhau.
Vậy thì, ý em rõ ràng là rõ ràng thế nào? Em định làm mọi chuyện rối lên đến mức nào nữa đây?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!