Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Ô tô đi càng lúc càng nhanh, cảnh vật trôi dạt về phía sau với tốc độ chóng mắt.

Hải Thiên ngồi ngay bên cạnh cô, hai chân dài vắt chéo nhau, một tay vắt lên cửa xe, một tay khoác lên vai Nguyệt Vy kéo sát cô vào lòng, đầu cô dựa hẳn lên ngực hắn, trông ngoan ngoãn như con mèo đang nũng nĩu bên chủ nhân.

Khuôn mặt phấn nộn mềm mại rơi đầy nước mắt, cô khóc đến nghẹn ngào cay đắng, môi hồng liên tục mở ra khép lại bật lên từng tiếng nức nở khổ sở: "Hải Thiên, tôi không muốn mà, làm ơn buông tha cho tôi, buông tha cho tôi, anh thả tôi đi mà, Hải Thiên, Hải Thiên à"

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô cứ lèo nhèo đoạn điệp khúc nhàm chán đó mãi chưa chịu ngừng.

Hải Thiên cũng không thèm dỗ, hẳn quá mệt với cái điệp khúc muôn thuở này rồi, mà có lẽ cũng vì quá quen thuộc nên chẳng có chút phản ứng nào, dáng vẻ thập phần ung dung, giống như mắt mù tai điếc, không nghe, không thấy bất cứ điều gì.

Nẵng bên ngoài chiếu lên gương mặt anh tuấn, họa lên từng đường nét nổi bật chút nhu hòa trầm lặng, ánh mắt Hải Thiên bây giờ vừa lãnh đạm vừa ung dung, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Trong khi đó, Nguyệt Vy vẫn không ngớt nức nở mệt mỏi, mi mắt khép hờ, lông mi ướt nhẹp, cả người không chút khí lực, uất ức than vãn: "Anh buông tôi ra, buông ra mà.Tôi muốn về, anh không được giam giữ tôi, không được giam giữ tôi nữa.Tôi không muốn,không muốn mà.Hải Thiên, anh đã có vợ rồi, tại sao lại như vậy, anh sắp cưới Mỹ Nhi rồi mà, tại sao, tại sao? Tại sao chứ?"

Nghe đến từ từ "vợ", gương mặt Hải Thiên lập tức tối sầm lại, giống như bị ai chạm đúng chỗ đau, gân xanh trên trán hắn hiện rõ, ánh mắt ẩn nhấn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.

"Anh đổi xử với tôi như vậy không thấy quá đáng sao? Anh rõ ràng sắp cưới vợ cớ gì vẫn không chịu thả tôi, hức..hức...Huhu...Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, tại sao, hức...

Cô vừa oán trách vừa đấm mạnh vào lồng ngực Hải Thiên, sức lực không hề nhẹ, người tài xế phía trước liên tục nghe thấy tiếng "bụp" bụp", trong lòng không khỏi xuýt xoa cảm thán, cảm thấy đau đớn giùm cho Hải Thiên.

Thế nhưng người nào đó bị đánh giống như mình đồng da sắt, không đau không cảm giác, vẻ mặt trước sau vẫn vậy, biểu tình tên mặt đạm bạc lạnh nhạt hoàn toàn phớt lờ sự quậy phá của cô gái ngỗ nghịch trong lòng.

Đến khi Nguyệt Vy được đà làm tới, há miệng cản phập lên ngực, hản cũng không làm gì.

Lúc này, người tài xế phía trước đã đổ mồ hôi lạnh, căng thẳng như ngồi trên đống lửa đống than, trong lòng không khỏi thán phục lá gan của Nguyệt Vy.

Từ trước đến nay, theo Dương tổng hơn bảy năm, ông chưa từng thấy có cô gái nào dám hành xử thức thời ngỗ ngược như vậy với Dương tổng và cũng chưa từng thấy ngài ấy kiên trì nhường nhịn cô gái nào như Nguyệt Vy kể cả cô Mỹ Nhi- vợ sắp cưới của ngài ấy cũng như vậy.

Mặc dù ông không biết rõ Nguyệt Vy là gì của Hải Thiên nhưng xem ra vị thế của cô trong lòng tổng giám đốc cũng không hề đơn giản.

Bây giờ, trong xe chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Nguyệt Vy, nức nở từng tiếng nhỏ nhẹ đáng thương đè nén bao nhiêu ủy khuất nghẹn ngào trong lòng.

Cô thật sự bất lực rồi, cô không thể làm gì Hải Thiên cũng không thể chống lại hắn.

Mọi thứ trước mắt dần dần mờ đi trong màn nước mắt, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô chính là vệt máu đỏ lắc lư trên vạt áo sơ mi của Hải Thiên, lan ra thành một chấm nhỏ ngay ngắn trước vị trí trái tim.

Đau lắm có đúng không? Nhưng tại sao hắn không đẩy cô ra? Cũng không hề phản ứng.

Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Tại vì ở nơi nào đó...dưới lồng ngực..còn đau gấp bội phần, đau đến nỗi chẳng cảm nhận được chút tổn thương nhỏ nhặt này.

Nỗi đau đó, Nguyệt Vy có thấu được hay không, em có cảm nhận được hay không? Nguyệt Vy...

Phòng ngủ tràn ngập ánh đèn nhu hòa, một sắc vàng ấm áp phủ kín không gian trong sự trầm lặng yên tĩnh.

Rèm cửa kéo kín che khuất cảnh vật bên ngoài, thể giới bên ngoài hoàn toàn bị cách biệt, ở trong phòng lúc này chẳng phân biệt được ban ngày hay ban đêm, không gian yên ả nhẹ nhàng nhuốm chút buồn bã hiu quạnh.

Ở đây thậm chí còn không có đồng hồ, Nguyệt Vy chẳng biết được mình đã ngủ bao lâu và bây giờ là mấy giờ, cô cảm giác mình đang ở trong một nhà tù cao cấp, có đèn đuốc, có giường gối sang trọng tiện nghi, mọi thứ đều đầy đủ, có tất cả nhưng trừ tự do.

Cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đôi mắt thẫn thờ vô định.

Ba tháng, cô bị Hải Thiên giam giữ từ biệt thự này sang biệt thự khác, sống trong cảnh "kim ốc tàng Kiều"

cứ tưởng khi biến cố này xảy ra, tự do sẽ trở về với cô, an yên sẽ trở về với cô nhưng hóa ra hi vọng lại tan thành bọt biển.

Bi kịch nhất là khi ngỡ rằng hạnh phúc bình yên đã trong tầm tay nhưng phút chốc lại nhận ra hết thảy chỉ là ảo tưởng mơ mộng.

Hết...hết thật rồi.

Cô phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Nguyệt Vy liên tục lấm bẩm câu nói này, lặp lại trong vô thức hoang mang: "Làm sao bây giờ? Làm sao đây?"

Trong lúc Nguyệt Vy còn hoảng loạn trong đống suy nghĩ rối ren thì một giọng nói âm u lạnh lẽo đã vang lên: "Làm sao cái gì?"

Hải Thiên từ phòng tắm bước ra, hắn để nửa người trần, dưới ánh đèn vàng ấm áp nhẹ nhàng, dáng vẻ hắn càng thêm phần cao lãnh ma mị.

Cơ ngực tráng kiện hiện rõ, vài giọt nước trong veo nhỏ xuống len lỏi theo từng múi cơ rồi chảy dài xuống eo, trên ngực hắn vẫn còn dấu răng con con của Nguyệt Vy, xung quan vết cắn còm có dấu hiệu xanh tím.

Hản từng bước lại gần giường., mỗi bước đi đều trâm ổn nhẹ nhàng nhưng lại khiến Nguyệt Vy hết sức căng thẳng.

Cô có cảm giác thứ hắn đang giẫm lên không phải sàn nhà mà là từng sợi dây thần kinh của cô.

Nguyệt Vy sợ đến rụt người, chẳng biết từ bao giờ cứ mỗi lần Hải Thiên cởi áo để nửa người trần lại khiến cô sợ hãi đến vậy.

Trong tiềm thức của cô, hình ảnh này của hẳn gắn liền với những lần hung bạo bức ép trên giường, có lẽ vì thế mà bất kể khi nào Hải Thiên cởi áo cô lại nảy sinh sự sợ hãi tột cùng.

Lúc này cũng không ngoại lệ, hắn vừa tới gần, Nguyệt Vy đã bật dậy lùi hẳn về mép giường bên kia, hai tay giữ chặt chăn căng thắng nhìn hắn: "Anh...

anh định làm gì?"

Làm gì là làm gì? Hải Thiên nhíu mày nhìn cô, hắn cười một tiếng tựa như đang bất lực: "Câu này anh hỏi em mới đúng? Tránh cái gì mà tránh, qua đây ngồi "

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!