Nguyệt Vy bước vào phòng tắm, tối hôm qua Hải Thiên cứ thế mà ôm cô đi ngủ, hẳn thậm chí còn không cho cô mặc quần áo, xong việc liền ôm cô chặt cứng, trọn một đêm không buông tha.
Phòng tắm bật đèn sáng trưng, cô ngước nhìn cơ thể mình trong gương, khắp nơi trên da thịt đầy rây dấu vết ái muội, những dấu hôn đỏ rực còn những vết cắn ứ máu xanh tím chằng chịt trước ngực cũ mới chồng chéo nhau, toàn bộ đều do Hải Thiên cố tình tạo nên.
Thậm chí trên người cô bây giờ vẫn còn mùi hương riêng biệt của hắn, mùi bạc hà nhè nhè, vương vấn chưa rơi đi, trong mơ hồ cô giống như nghe thấy tiếng thở dốc ồ ô của hắn bên tai.
Càng nghĩ ấm ức trong lòng càng trào dâng.
Thân thể run lẩy bẩy, nhục nhã xen lẫn ủy khuất, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi lã chã.
Hắn rõ ràng không thể cưới cô, cô cũng không tình nguyện nhưng Hải Thiên vẫn cố chấp không chịu buông tha, sau này, nếu như cô kết hôn thì phải làm sao đây? Chồng của cô sẽ thế nào nếu biết cô đã không còn trong trắng, thân thể nhơ nhớp bị người ta chà đạp đến mức này, cô còn có thể nói gì đây.
Nguyệt Vy thả mình dưới vòi sen, dòng nước ấm trong veo ôm ấp lấy đường cong mỹ lệ, ánh đèn sáng trưng rọi chiếu lên tấm lưng mượt mà đầy rẫy những dấu hôn đỏ rực, có nhiều nơi trên cơ thể còn xanh tím đến dọa người, nhìn mà đau lòng.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, quẩn quanh trong không gian, cô gái thả mình dưới vòi sen, nước mắt hòa cùng dòng nước, cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối dáng vẻ vừa yếu ớt lại vừa bi thương.
Nguyệt Vy cắn chặt răng chịu đựng sự đau rát ê ẩm trên thân thể, cứ như thế hơn nửa tiếng vẫn chưa chịu đứng lên, mái tóc ướt nhẹp dính sát vào tấm lưng mượt mà, dáng vẻ Nguyệt Vy bây giờ đẹp đến mức không chân thực, làn da trắng nõn hơi phiếm hồng, tóc dài ướt nhẹp phủ sau lưng, vài sợi tóc ôm lấy bờ vai gầy đang run lên, yếu ớt như vậy, buồn bã như vậy, tựa như đang nhẫn nhịn một nỗi đau cùng quẫn nào đó không thể nói nên lời, chỉ có thể cam chịu, đè nén.
Nửa tiếng sau, Nguyệt Vy vẫn chưa chịu ra khỏi phòng tắm.
Cô đổ sữa tắm lên người, chà sát, cào xé như muốn lột luôn lớp da trên người.
Nguyệt Vy muốn gột rửa hết những nhơ nhớp này, phải tẩy sạch, tẩy sạch tất cả, bởi vì cuộc sống của cô sắp xanh tươi trở lại rồi.
Rõ ràng đang khóc đang rất lo lắng nhưng vẫn không quên trấn án bản thân bằng những ý niệm tiêu cực.
Chẳng phải người ta nói chỉ cần hướng về phía mặt trời thì bóng tối sẽ ngả về sau lưng đó sao? Cô tin rồi tất cả sẽ qua thôi, sẽ qua thôi, nhất định là vậy, nhất định là vậy? Có lẽ quá mải mê suy nghĩ nên Nguyệt Vy không hề hay biết rằng cửa phòng tắm đã mở ra từ lúc nào.
Mãi đến khi giọng nói khẽ khàng vấn vít bên tai, Nguyệt Vy mới giật mình hét toáng lên: "Nhất định cái gì?"
Tiếng hét của Nguyệt Vy vang vọng cả phòng tắm, màng nhĩ người nào đó rung rung, hai tay mạnh mẽ vòng lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy trấn áp sự vẫy vùng của cô, dỗ dành: "Là anh, Là anh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của ai kia, thần trí điên đảo của Nguyệt Vy mới được kéo về, cô thở hổn hển, vai gầy run lẩy bẩy, cả người vẫn chưa hết giật mình lo sợ.
Hải Thiên vì ôm cô nên bây giờ áo quân đều dính bọt xà phòng.
"Em run cái gì, lạnh à?"
Nguyệt Vy không trả lời.
miệng nhỏ thỉnh thoảng bật ra vài tiếng nấc.
Hải Thiên bế Nguyệt Vy vào bồn tâm, cả người cô trơn ướt đầy bọt xà phòng, làn da ẩm mượt lấp ló dưới lớp bọt trắng tinh đầy dụ hoặc hấp dẫn.
Cảm nhận được ánh mắt không đứng đản của Hải Thiên, Nguyệt Vy run mạnh một cái, cô sợ hãi so vai lại, lí nhí nói: "Anh ra ngoài, tôi....Tôi phải tắm"
Hải Thiên đứng lên bật nước ấm, rồi ngồi xuống trên mép bồn, cầm vòi sen lên cư như vậy mà nhẹ nhàng tưới khắp người cô, giống như không nghe thấy lời cô nói, cũng không quan tâm đến thái độ bài xích của cô ra sao? Nguyệt Vy thấy hắn cứ làm theo ý mình như vậy, trong lòng vừa ức vừa giận, cô giãy dụa hét lên: "Tôi tự làm.Anh ra ngoài đi, ra ngoài đit!"
Hải Thiên thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần, chỉ thốt ra một từ không mặn không nhạt: "Nghe lời."
Hải Thiên nhẹ nhàng cầm vòi sen tưới khắp người Nguyệt Vy, nước chảy xuống, lớp bọt xà phòng trôi đi, da thịt trắng sáng mịn màng lộ rõ, bàn tay Hải Thiên mơn trớn khắp người Nguyệt Vy, động tác lưu tâm tỉ mỉ giống như đang làm một việc quan trọng.
Trong khi đó, nước mắt Nguyệt Vy đã đong đầy trên mi.
khắp nơi trên mặt đều tràn đầy ủy khuất ấm ức.
Nhưng ấm ức thì sao? Uất ức thì thế nào? Cô vẫn không chống lại được Hải Thiên.
Cô không làm gì được hẳn? Hơn hai mươi phút sau, Hải Thiên bể Nguyệt Vy ra khỏi phòng tắm, hẳn đặt cô xuống giường, dùng khăn tắm bọc kín người cô.
Áo sơ mi Hải Thiên đẽ ướt một mảng, hắn cởi ra, dứt khoát ném sang một bên.
Cơ thể Hải Thiên rất cường trán, chứng tỏ bình thường hắn rất hay luyện tập.
Bấy giờ, trước ngực Hải Thiên vẫn còn in đậm một dấu căn đỏ rực, xung quanh vết cắn còn ứ bầm máu.
Chủ nhân của dấu cần đó không ai khác chính là Nguyệt Vy.
Sau lưng hắn còn có mấy vết cào, nhìn thôi đã khiến người ta đỏ mặt.
Dấu vết ái muội kia, vẫn chưa tan đi trên da thịt màu đồng, chứng tỏ tối qua phản kháng rất mãnh liệt.
Chỉ tiếc cô vẫn bị "ăn sạch"không thương tiếc.
Hải Thiên để nửa người trần như thế, hẳn đi thẳng đến tủ quần áo mở ra chọn lấy một bộ váy cho Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy thấy hắn tới gần, vô thức nắm chặt khăn tắm lùi sát vào thành giường.
Hải Thiên quần áo chỉnh tề đứng trước mặt cô đã đáng sợ, bây giờ lại trong bộ dạng không đứng đản để nửa người trần kia càng khiến cô căng thẳng nhiều hơn.
Nhưng Hải Thiên cứ làm như không thấy sự lo lắng viết rõ trên mặt Nguyệt Vy, hắn tự nhiên tới gần, vẫy tay với cô: "Lại đây"
Cô lắc đầu không dự: "Tôi tự thay"
"Anh nói em qua đây? Chúng ta không có nhiều thời gian?"
Nguyệt Vy nhìn chắm chằm thứ đồ trên tay Hải Thiên, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Là đồ nhỏ của cô, hắn có thể đừng câm một cách trắng trợn ngang nhiên như thế không? Nguyệt Vy cần môi, ấp úng nói: "Em...em tự thay được."
Giọng điệu cô mang theo ý tứ khẩn cầu, đôi mắt lưu ly chớp chớp ấm ức nhìn hẳn.
Hải Thiên vẫn ung dung như thế, đối với bộ dạng giả vờ nhu thuận này của cô hắn đã quá quen thuộc rồi, mỗi lần câu xin điều gì đều xưng hô một cách ngọt ngào thế nhưng đợi lúc không vừa lòng lại anh anh tôi tôi làm hắn phát bực.
Hải Thiên cao giọng, đè nén tức giận lặp lại lần nữa: "Anh nói qua đây, chúng ta không có nhiều thời gian.Nhanh lên"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!