Nguyệt Vy nhịn không được mà kêu lên, tiếng nói nghẹn ngào đến đáng thương: "Đau...Hải Thiên, anh buông tay ra, tôi đau"
Hải Thiên nghe lời cô mới là lạ, vừa vào nhà hắn đã ép cô lên cửa, không nói không rằng hôn tới tấp vào môi cô.
Hẳn cao hơn cô rất nhiều, Nguyệt Vy buộc phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng dã nụ hôn mạnh bạo của hắn, eo cũng bị nâng lên, mũi chân kiếng cao, dáng vẻ Nguyệt Vy chật vật vô cùng.
Hải Thiên hôn càng lúc càng điên cuồng, trái tim đầy rẫy tuyệt vọng khổ sở, Nguyệt Vy bị đau đến nức nở thành tiếng, nhưng tiếng khóc cũng bị Hải Thiên càn rỡ nuốt vào bụng, hẳn càng hôn cô mãnh liệt hơn tựa như muốn khỏa lấp sự giận dữ điên cuồng hiện tại.
Nguyệt Vy lắc đầu né tránh quay phải quay trái đều không tránh được Hải Thiên, sức lực của Hải Thiên mạnh kinh người, cô căn bản không đối thủ.
Hắn không ngừng bức ép cô hé miệng để hắn tiến vào, Nguyệt Vy vừa căn chặt răng một chút hắn đã bóp hai má cô, đầu lưỡi tàn ác thần tốc xộc vào, tùy ý tìm kiếm mùi hương thơm tho trong miệng cô.
Viền mắt Nguyệt Vy ươn ướt, cô chới với nhón chân, hai tay yếu ớt đặt trước ngực hản, khuỷu tay bị ép về sau ván cửa, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Hải Thiên Nguyệt Vy bị hôn đến hít thở không thông, nhân lúc dây dưa quấn lấy, bàn tay của hắn đã tìm kiếm về phía mình, chiếc váy bị hắn vén lên, bắp đùi truyên đến cảm giác lạnh buốt.
Sợ hãi lan tràn khắp thân thể, Nguyệt Vy căng thẳng đến cực độ, cô bất ngờ nâng gối dùng sưc đánh lên hông anh.
Trong nháy mắt, Hải Thiên bất chợt dừng lại, hẳn bị đau nên liền buông Nguyệt Vy ra.
Cô kinh hoàng lùi về sau, mặt mày tái xanh không còn một giọt máu, môi hồng hé mở liều mạnh hít thở.
Hai má đỏ ửng, tóc tai vì giãy dụa mà rối lên, đôi mắt lưu ly lóng lánh nước tràn đầy kinh khiếp.
Hải Thiên nhìn cô chuyên chú, vẻ mặt sửng sốt giống như không tin nổi, Nguyệt Vy né tránh ánh nhìn hung ác của hắn không dám tới gần.
Cô dán người vào ván cửa, cất giọng vâng vâng dạ dạ: "Em...không cố ý, em...em chỉ là không muốn.Em còn đau, đau lắm"
Hải Thiên tối qua lại muốn cô một lần, dày vò đến gần sáng mới buông tha, bây giờ trên người vẫn còn đau nhức, hơn nữa cho dù không đau cô cũng không muốn.
Trên trán Hải Thiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn cô gái nhỏ đứng cách đó không xa, bất chợt nở một nụ cười nhợt nhạt: "Đau lắm à?"
Nguyệt Vy như nhận được đặc xá, ánh mắt lóe lên tia vui mừng, gật gật đầu liên tục: "Đau.Không...không nên"
"Vậy lại đây anh xem thử, em đau chỗ nào?"
Máu huyết trên mặt trút nhanh không còn một giọt, cô kinh hãi đến lắp bắp.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hải Thiên, Nguyệt Vy lạnh cả sống lưng, cô run rẩy nói: "Không cần.Muộn...muộn rồi.Nấu...nấu cơm, ăn tối.Chúng ta ăn....ăn tối"
Cô vừa nói vừa di chuyển cánh tay sau lưng tìm đến nắm cửa, chỉ cần bước ra khỏi đây, chạy thật nhanh và sau đó..
Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nước miếng, bỗng dưng hai mắt trừng lớn, thấy hẳn đang rút cà vạt thì càng cả kinh, lắc đầu liên tục: "Không muốn, Hải Thiên, đừng, tôi không thích, đau, tôi còn đau."
"Tới đây"
Hải Thiên đã cởi đến cúc áo sơ mi thứ hai, cơ ngực rắn chặt hiện ra.
Trái tim trong ngực Nguyệt Vy nhảy loạn, ở trong mắt tràn đầy e sợ nhưng nhiều hơn khiếp đảm.
Cô lắc đầu liên tục, Nguyệt Vy có ngốc đến mức nào cũng biết Hải Thiên định làm gì.
Hắn đã cởi đến thắt lưng.
Nguyệt Vy gần như van xin: "Em sai rồi, Hải Thiên, anh bỏ qua cho em, bỏ.."
Hải Thiên tiến về phía cô, Nguyệt Vy lập tức ngậm miệng, cô hấp tấp cuống cuồng cả lên vội vã quay người lại.
bàn tay nhỏ bé giật điên cuồng nắm cửa.
Cô khóc lớn lên, hét lên hoảng loạn: "Cứu tôi, có ai không, cứu...Á"
Đối với hành động này của Nguyệt Vy, hắn chỉ cười một tiếng giễu cợt, một giây sau đó lập tức bế bổng cô lên, hắn thậm chỉ chỉ dùng cần dùng một tay đã có thể nhấc bổng cô lên, tay ôm ngang eo kéo mạnh về hướng sô pha.
Hản vừa ném Nguyệt Vy xuống ghế thì thân thể cũng đã đổ dồn xuống chèn ép lấy người trên ghế.
Tay của Hải Thiên như ngọn lửa đốt sạch quần áo của cô không thương tiếc.
Thân thể Nguyệt Vy run mạnh, cô khóc nấc lên: "Em không muốn, Hải Thiên...anh không nên như vậy.Em còn đau, đau, anh tha cho em"
Đối với giọng điệu van xin lấy lòng của cô, Hải Thiên không chút xót xa, hắn cười đến ác liệt: "Em đau ở đâu nào, nói anh nghe"
Dứt lời hắn thô lỗ xoa nắn ngực cô, chạm đúng vết thương ngày hôm qua, Nguyệt Vy đau đến hét thành tiếng.
"Chỗ này sao, bị thương rồi, làm sao vậy, là anh cần sao? Hửm?"
Nguyệt Vy nghẹn ngào dưới thân hắn, bả vai run rẩy mãnh liệt, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt tuôn ra không ngừng: "Tôi hận anh, tôi hận anh, Dương Hải Thiên, tôi hận anh"
Hắn cười đến ác liệt, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ: "Em hận đi, hận cả đời luôn đi.Dù em có hận, có căm ghét anh đến mức nào thì cũng phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.Làm người phụ nữ của anh.Nếu em dám chạy.."
Bàn tay Hải Thiên ấn mạnh lên đùi cô: "Thì chân này cũng không cần"
Nguyệt Vy há hốc miệng thở hổn hển, Hải Thiên ép buộc cô nhìn mình, nực cười nói: "Em không chống lại được anh đâu.Ngoan ngoãn cho anh.Hiểu chưa?"
Nguyệt Vy như cá mắc cạn, thoi thóp từng cơn, cô nghẹn ngào khóc thành tiếng, ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà nước mắt tuôn rơi.
Cô sống cũng đâu động chạm đến ai, đâu có làm hại đến ai, cớ sao ông trời lại trừng phạt cô đến mức này.Cô chỉ muốn có một cuộc đời như bao cô gái khác, bình thản tự do, không cần sang giàu phú quý, an yên là được.
Một cuộc sống bình dị giản đơn, làm công việc mình thích, gặp được người mình thương, yêu ai, làm gì do mình tự quyết, thế thôi cũng khó đến vậy sao? Vì lẽ gì, cô lại vướng vào vòng xoáy này, vẫy vùng mãi hoài không kết thúc.
Vì sao? Vì sao? Đêm đó, ngoài trời nổi sấm đổ mưa như đau lòng thương tiếc cho Nguyệt Vy.
Trọn một đêm dài dằng dặc, nước mắt Nguyệt Vy tuôn rơi không ngừng, cô muốn thiếp đi hòng quên hết đau đớn trên cơ thế, nhưng Hải Thiên không buông tha cô một phút nào.
Vân là phương thức cường thế, cưỡng ép chiếm đoạt đó, cà vạt thắt chặt cổ tay, siết từng đường vào cứa vào da thịt.
Tấm lưng mượt mà bị ép trên sô pha, đầy rẫy những dấu hôn đỏ rực.