Bệnh viện- nơi sáng rực những ngọn đèn ngày đêm rọi chiếu sự trần trụi của cuộc sống khắc nghiệt, nơi chênh vênh giữa sự sống và cái chết, nơi của sự ra đi của những sinh mệnh non trẻ lẫn già nua, nơi phơi bày những thống khổ đau buồn của bao kiếp người, những người ở đây bất kể là kẻ nằm trên giường bệnh hay đứng ngồi không yên trực ngoài phòng cấp cứu đều chẳng thể kìm nén được những xúc cảm yếu đuổi chân thực của bản thân.
Cuộc đời ngoài kia khắc nghiệt, với bao sóng gió bão bùng, buộc chúng ta gõ ép bản thân, phải gồng mình trước những mối lo toan, phải nén đau buồn kìm nén nước mắt để đối diện với hiện thực đắng cay thế nhưng khi bước vào đây, con người ta dù mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng nén được đau thương buồn bã.
Những cảnh tang thương buồn khóc dường như đã trở thành những thước phim quá quen thuộc trong bệnh viện.
Hải Thiên trực ngoài phòng cấp cứu gần nửa tiếng đồng hồ, không biết bao nhiêu con người đi qua đi lại, có người khóc, có kẻ cười, có người nằm trên giường bệnh mê mang, có người cả khuôn mặt vùi dưới lớp khăn trắng xóa.
Sinh mệnh yếu ớt tan nhanh như khói sương.
Hản càng nhìn trong tâm càng lo sợ, đầu gục xuống hai tay, những ngón tay thon dài đâm sâu vào mái tóc, cả người hắn đến giờ vẫn còn run.
Giây phút hắn nhìn thấy Nguyệt Vy nằm dưới sàn nhà, co giật thoi thóp thì hắn gân như phát điên, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đớn, khó chịu đến cùng cực.
Hän không biết mình đã đưa Nguyệt Vy đến đây bằng cách nào, nhưng đến bây giờ sự lo lắng căng thẳng vẫn chưa nguôi ngoai.
Có nằm mơ Hải Thiên cũng không ngờ mẹ hắn và Mỹ Nhi lại có mặt ở đó, khi theo dõi camera nhìn thấy Nguyệt Vy bị Mỹ Nhi kéo đi Hải Thiên không thể giữ được bình tĩnh, cuống cuồng chạy đi tìm cô.
Hắn biết rồi sẽ có ngày Nguyệt Vy biết hết mọi chuyện, cho dù hẳn có muốn che giấu cũng không ích gì, nhưng không nghĩ sự tình lại diễn ra nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến hắn không kịp trở tay, đã thế cách thức lại khiến hắn hãi hùng, lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác bất lực như vậy.
Buông tay thì chẳng đành mà tiếp tục thì lại không thể, tiến không được mà lùi chẳng xong.
Đèn cấp cứu vẫn sáng lên liên tục, màu đỏ lập lòe nhấp nháy không ngừng.
Người đàn ông vẫn duy trì một tư thế, hắn gục đầu xuống hai bàn tay, dáng vẻ thống khổ tiều tụy đi trông thấy.
Người đi kẻ lại, dòng người xoay chuyển, Hải Thiên như bất động.
Đèn cấp cứu vẫn sáng lên màu đỏ chói sáng, tiếng kêu như thanh âm gào rú khiến thần trí Hải Thiên điên cuồng thống khổ.
Điện thoại trong túi vẫn không ngừng kêu, tiếng chuông réo rắt bức ép màng nhĩ đến cùng cực.
Màn hình hiển thị dãy số quen thuộc, Hải Thiên thậm chí không thèm nhìn lấy một lần, một giây sau đó khi tiếng chuông lần nữa vang lên, hôi chuông chỉ vừa kéo dài một nửa đã lập tức tắt ngúm.
"Cạch."
"Choang""
Chiếc điện thoại va vào tường, trượt xuống nền nhà một đường rồi nằm im lìm.
Màn hình tối đen, yên tĩnh đến lạ kì.
Hắn biết là mẹ hắn gọi, không cân bắt máy cũng biết bà ấy muốn nói gì.
Rất tiếc những lời đó từ trước đến giờ hắn đều không muốn nghe, và nhất là lúc này, điều duy nhất hắn muốn nghe chính là Nguyệt Vy an toàn.
Hắn không cân gì nữa, không cân điều gì nữa, Nguyệt Vy không sao là tốt, không sao là được.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ như vậy thôi là đủ.
Đúng lúc Hải Thiên đang lo lắng đến điếng người, cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra.
Hải Thiên như người bị giật điện, hắn bật dậy ngay lập tức.
Người bác sĩ đứng ngay trước cửa phòng gập người, trầm giọng nói: "Chủ tịch Dương"
Bệnh viện này trực thuộc tập đoàn YG, người trong bệnh viện không ai không biết Dương Hải Thiên.
Đêm nay, một màn Hải Thiên bế Nguyệt Vy vào bệnh viện kinh hoảng đến tái xanh mặt mày đã dọa đội ngũ nhân viên ý tá bác ï một phen hú vía.
Ca cấp cứu này cũng là đích thân trưởng khoa phụ trách, không dám để xảy ra bất kì sai sót nào.
Hải Thiên dường như chẳng để tâm lắm đến thái độ dè dặt kính cẩn của mấy người trước mắt, hắn không đợi được mà lên tiếng ngay: "Cô ấy sao rồi?"
"Vâng thưa ngài, bệnh nhân không có gì đáng ngại.
Cô ấy chỉ bị tụt canxi đột ngột do quá shock.
Phản ứng quá mạnh khiến thần kinh co giật, hiện tại đã qua nguy hiểm, xin chủ tịch bớt lo lắng"
Lời bác sĩ vừa thốt ra, Hải Thiên như trút được tảng đá ngàn cân trên người, hắn thở phào ra một hơi, giọt mồ hôi trên thái dương lăn dài xuống má.
Hải Thiên gật đầu một cái, không nói gì thêm định cứ thế lao vào bên trong nhưng mấy y tá đằng sau lập tức lên tiếng: "Xin chủ tịch dừng bước"
Chân mày Hải Thiên nhíu chặt lại một đường, bác sĩ vội bước lên giải thích: "Hiện tại chúng tôi đang thay áo quần cho bệnh nhân để tiến hành..."
Sắc mặt Hải Thiên lập tức thay đổi, hắn nheo mắt, giọng nói ẩn nhấn sự lạnh lẽo: "Thay? Ai cho các người thay áo quần cô ấy!"
Vẻ mất Hải Thiên trông như sắp giết người đến nơi, khí lạnh tản ra từ trông sương, đám người trước mắt nhất thời bị dọa đến tái mặt.
"Thưa chủ tịch, bất kỳ bệnh nhân nào vào phòng cấp cứu đều phải cởi bỏ thường phục, giày dép, trang sức để thực hiện vô trùng đến lúc chuyển về phòng hồi sức mới thay quần áo bệnh nhân.
Chúng tôi cũng chỉ..."
Bác sĩ còn chưa nói xong, Hải Thiên đã đạp cửa bước vào, hắn không nói lời nào nhưng khí thể ngang tàn giận dữ kia đã khiến người ta phát run.
Chưa đầy hai phút sau tất cả phụ tá y tá bác sĩ đều bị đuổi ra ngoài.
Hải Thiên đích thân khử trùng thay quần áo cho Nguyệt Vy, xong xuôi cũng không cần bất kì giường bệnh nào, hắn bọc kín Nguyệt Vy trong cái áo phao dày cộm, bế Nguyệt Vy về thẳng phòng hồi sức.
Người đàn ông lịch lãm cao ngất bước đi trên hành lang, cô gái nhỏ cuộn tròn trong lòng hẳn, cổ chân mảnh dẻ trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn sáng rực đung đưa theo từng bước đi của người đàn ông.
Sự anh tuấn bức người của Hải Thiên thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
Nhưng điều khiến họ tò mò nhất vẫn là cô gái được Hải Thiên ôm trong lòng bọc kín như gói bánh chưng.
Rút cuộc thì cô gái nào lại may mắn đến mức được một người đàn ông như Dương Hải Thiên sủng ái.
Người ta không thấy khuôn mặt của cô gái, không biết rằng cô có xinh đẹp đến chim sa cá lặn hay không, chỉ thấy được cổ chân trắng nõn đong đưa theo từng bước đi của Hải Thiên, trắng nõn, mịn màng, mảnh dẻ khiến người ta muốn nâng niu.
Trên đó có một dấu hôn đỏ chói, rực rỡ đến mức vừa nhìn đã thấy ngay, ái muội đến mức ngay từ giây đầu tiên đã khiến ai nấy mặt đã đỏ đến mang tai.
Họ đâu biết rằng, không chỉ là ở cổ chân trắng mịn kia mà bất kì nơi đâu trên cơ thế Nguyệt Vy đều mang ấn ký chủ quyền của Hải Thiên.
Hản thích lưu lại dấu trên người cô, thích đến điên cuồng nhưng Nguyệt Vy lại cực kỳ sợ hãi điều này.
Hắn càng thích nhìn bao nhiêu, cô lại càng không muốn đối diện bấy nhiêu.
Mỗi một dấu vết trên người Nguyệt Vy, nông sâu hay rõ mờ đều chính là lời tuyên bố mãnh liệt của Hải Thiên với thể giới rằng- cô là của hắn, Nguyệt Vy đã là phụ nữ của hẳn, là của hản.
Đêm đó, Hải Thiên thức canh Nguyệt Vy cả đêm.
Cô không biết mơ thấy cái gì cứ mê mang ú ở kêu rên, mắt nhäm nghiền nhưng nước mắt cứ tuôn rơi.
Đến nửa khuya, cô còn phát sốt.
Hải Thiên lo lắng vô cùng, trọn một đêm không ngủ, thức canh cô mãi hoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!