Chương 97: Quân Dương
Đầu năm nay không sợ giả danh giở trò lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Khi Lăng Vũ Dương dùng một giọng điệu ôn tồn lễ độ, nói cho ba tôi biết trong bụng tôi có bé cưng của anh, tôi có một loại cảm giác tôi hoàn toàn xong đời rồi.
Gia đình chúng tôi cũng được xem như dòng dõi nửa thư hương, ba mẹ tôi đều là người làm nghề giáo dục. Bình thường truyền thống trong gia đình nghiêm khắc, hiện giờ tận tai nghe thấy tôi phạm phải chuyện khác người như vậy, không lột tôi ra là chuyện không thể nào.
Xương bánh chè của tôi đã muốn ngứa ngáy rồi, có lẽ phía sau chỉ cần có một người nhẹ nhàng đẩy tôi ra một chút, tôi có thể lập tức quỳ xuống mặt đất nhận lỗi ngay với ba mẹ tôi.
Không ngờ là Lăng Vũ Dương từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, ổn định thân hình của tôi rồi nói: “Hy vọng ba mẹ có thể tác thành cho chúng con, từ nay về sau để con chăm sóc cho Tô Mộng và đứa bé trong bụng cô ấy.”
Lặng im, lặng im giống như chết.
Mẹ tôi vô cùng khó xử nhìn thoáng qua chiếc bụng hơi nhô lên của tôi, bụng của tôi ít nhất cũng đã được hai hoặc ba tháng, mặc chiếc áo thun ngắn mỏng manh này căn bản không thể che được.
Hơn nữa bé cưng cũng rất khỏe mạnh, nhìn vào còn lớn hơn so với phụ nữ bình thường mang thai tầm tháng này.
“Tại sao con lại không biết giữ mình trong sạch, ba còn nghĩ tất cả đều là lỗi của Giản Dương, không ngờ tới ngay cả con cũng…” Ba tôi im lặng một lúc rồi đột nhiên nổi bão, ba tôi bật dậy khỏi ghế, định túm lấy cổ áo của tôi.
Nhưng Lăng Vũ Dương cũng không phải người bình thường, tốc độ hành động của anh tựa như tia chớp, che chắn trước mặt tôi.
Cơ thể rắn chắc của anh giống như bức tường đá, trực tiếp chặn ba tôi ở bên ngoài. Ba tôi không cao bằng Lăng Vũ Dương, nên chỉ có thể trừng mắt nhìn bờ vai dày rộng của Lăng Vũ Dương mà rống giận: “Thằng nhãi này mau tránh ra cho tôi, tôi phải dạy dỗ lại con gái của tôi, không cần cậu nhúng tay vào.”
Mẹ tôi nhìn thấy ba tôi muốn đánh tôi, chần chờ một chút, vẫn là kéo ba tôi một chút: “Trước hết đừng có động tay, hỏi tình huống cho rõ ràng trước đã. Không phân rõ đúng sai như vậy, lỡ đâu nghĩ oan cho đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?”
Ba tôi cách thân hình của Lăng Vũ Dương, điên cuồng hét lên với tôi: “Tô Mộng, con nói cho ba biết. Rốt cuộc tại sao lại thế này?”
Nếu không có Lăng Vũ Dương che chắn trước mặt tôi, có lẽ tôi đã gục ngã mất. Bình thường tôi để ý nhất là cảm xúc của ba mẹ tôi, tôi không mong muốn phẩm đức nhân cách của bọn họ bị sỉ nhục.
Tôi cũng rất nghe lời theo suy nghĩ của họ, nhưng lúc Lăng Vũ Dương che chắn ở trước mặt tôi, thời khắc đó cả thế giới của tôi đã được khởi động.
Đột nhiên tôi phát hiện ra, tôi cũng có dũng khí như vậy.
Loại dũng khí này không thể tách rời khỏi Lăng Vũ Dương, dũng khí muốn nói cho ba mẹ tất cả mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!