Chương 33: Thất lạc bảy năm
Nghe mẹ tôi nói vậy, sắc mặt ba tôi lập tức biến đổi, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Tôi thấy vậy càng trở nên nghi ngờ, lúc nãy ở trên bàn ăn ba tôi chỉ uống một chút rượu vang cho gọi là có. Dựa theo tửu lượng thường ngày của ba tôi, có thể uống được hai bình rượu trắng thậm chí uống xong còn có thể tiếp tục giảng đề toán cho tôi.
Mà tại sao cái tên Khương Hải Dĩnh đầy xa lạ này lại liên quan đến tôi chứ?
Chẳng lẽ ba tôi có vợ bé, bà ta tên là Khương Hải Dĩnh, và tôi là do ba tôi và vợ bé sinh ra?
Hay là trước khi ba tôi cưới mẹ tôi, có một người vợ khác tên là Khương Hải Dĩnh?
Nhưng mẹ tôi yêu tôi nhiều như vậy, từ khi tôi còn nhỏ mẹ tôi đã chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, tôi không thể không phải là con ruột của mẹ.
Tôi có chút không hiểu tình cảnh hiện tại, trong đầu tôi đang miên man suy nghĩ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Ba, Khương Hải Dĩnh là ai? Sao con chưa từng nghe ba mẹ nhắc đến người này.”
Sắc mặt ba tôi càng trở nên cứng ngắc, trong phút chốc liền trở nên do dự.
Ba tôi có chút mất bình tĩnh: “Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, ba đồng ý gả con cho thằng bé nhà họ Giản. Nhưng có một điều, ngày con kết hôn, ba và mẹ con sẽ không đến, hôn lễ của người giàu có, ba mẹ không đến để con không mất mặt.”
Tại sao ba mẹ đến lại khiến tôi mất mặt chứ?
Tôi vốn muốn khuyên ba mẹ tôi để họ đến tham gia hôn lễ của tôi, nhưng một ý nghĩ liền xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi hiện tại không muốn gả cho Giản Dương nữa.
Bây giờ, tôi không còn chút năng lượng nào để diễn trò yêu đương giả dối với Giản Dương nữa, tôi vô cùng muốn biết, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì? Mục đích cuối cùng của anh ấy là gì?
Tôi thực lòng không muốn gả cho Giản Dương. Hiện tại chỉ là do tôi đang ở trong thế bí, giả vờ phối hợp. Lúc diễn ra hôn lễ, nói không chừng còn phát sinh ra sự cố gì nữa.
Ba và mẹ tôi không đến tham dự lễ cưới, đối với bọn họ mà nói có thể là một sự bảo vệ.
Tôi không tiếp tục truy hỏi về Khương Hải Dĩnh nữa, ba mẹ tôi lại ở nhà họ Giản nói chuyện với ba mẹ Giản Dương một chút mới rời di.
Quan hệ trước kia của ba tôi và ba của Giản Dương rất tốt, cứ luôn năm lần bảy lượt muốn giữ ba mẹ tôi lại, nhưng ba mẹ tôi vẫn ra về.
Giản Dương chủ động muốn đưa tôi và Tống Tâm về ký túc xá, chúng tôi cũng không từ chối. Suốt đường đi, Giản Dương vừa lái xe vừa kẹp một điếu thuốc ở tay, chậm rãi nhả khói.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, sắc mặt có chút không tự nhiên, tôi rất muốn xuống hàng ghế sau ngồi với Tống Tâm. Nhưng lúc lên xe, Giản Dương liền mở cửa ghế phụ, khiến tôi không thể từ chối, chỉ đành cùng ngồi hàng trên với anh ấy.
Một tay Giản Dương cầm tay lái, một tay gảy tàn thuốc lá, chậm rãi nói: “Anh quên mất, trong xe còn có phụ nữ mang thai, không nên hút thuốc lá.”
Câu nói này quả thực nghe rất chói tai, đứa trẻ này rõ ràng không phải là của Giản Dương.
Nghe thấy khói thuốc lá đối với thai nhi vô cùng có hại, nhưng không phải Giản Dương chủ trương muốn Mã Nam Quân giúp phá thai đấy chứ?
Không phải anh ấy vẫn luôn miệng nói đứa trẻ trong bụng sẽ hại chết tôi sao? Muốn cứu tôi ư?
Tất nhiên, tôi không tin cục cưng trong bụng tôi sẽ làm hại tôi.
Tôi căng thẳng đến nỗi cả người tôi trở nên căng cứng: “Không… không sao, nếu anh muốn hút thuốc thì cứ hút đi, dù sao cũng sắp đến nhà rồi.”
“Sắp hai tháng rồi nhỉ?” Giản Dương liếc nhìn phần bụng dưới khẽ nhô ra của tôi, ánh mắt sắc nhọn híp vào một chút, dường như ẩn tàng sự căm hận ở đáy mắt.
Tôi không biết liệu có phải tôi nhìn nhầm hay không, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi vậy mà lại có một cảm giác sợ hãi với thanh mai trúc mã của tôi: “Đúng… đúng vậy.”
“Tô Mộng, rốt cuộc em còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa?” Giản Dương đột nhiên giẫm phanh xe, khiến xe phát ra một tiếng “kít” chói tai.
Dáng vẻ anh ấy dường như phải chịu một đả kích lớn, giống như muốn báo thù vậy.