Bên kia yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: [Làm phiền em rồi sao?]
Tiết Cẩn nghe giọng nói có chút quen liền tá hỏa, vội vàng nhìn số điện thoại, đúng là số của Huyễn Diệp Chí.
"Ách... không phải."
[Sao thế?]
Tiết Cẩn cắn bút, nằm bẹp xuống bàn, ủy khuất nói: "Có bài không làm được..."
[Bài gì?]
Tiết Cẩn suy nghĩ một chút, cũng muốn thử xem thần tượng của nàng có giỏi môn khác ngoài văn hay không, liền đọc đề bài qua cho nàng ấy nghe.
Chưa đầy ba giây bên kia đã có kết quả cho nàng.
Tiết Cẩn suýt chút đã đập bàn gào thét, nàng mất hai tiếng đồng hồ vẫn chưa giải xong, Huyễn Diệp Chí chỉ mất ba giây đã có thể cho nàng kết quả rồi!?
Có lẽ biết trí thông minh của Tiết Cẩn có phần "hạn chế", Kỷ Huyền trong điện thoại cặn kẽ giải thích cách làm.
Tiết Cẩn có cảm giác thất bại nặng nề, nàng sao lại ngu ngốc đến mức cả bài đơn giản như vậy cũng không làm được a?
Giải thích xong, Kỷ Huyền chậm rãi hỏi: [Đã hiểu rồi chứ?]
Tiết Cẩn xấu hổ gãi mũi, cũng may là nói chuyện qua điện thoại, nếu không đã bị thần tượng nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc này của nàng rồi.
"Vâng hiểu rồi, tiền bối chị thật lợi hại."
[Đã dặn em đừng gọi là tiền bối rồi mà.]
"Ách... nhưng em quen rồi..." Tiết Cẩn cười gượng nói: "Vẫn là gọi tiền bối phù hợp hơn."
Bên đầu dây kia truyền đến tiếng thở dài, cũng không nói đến chuyện đó nữa, mà chuyển sang một vấn đề khác.
[Em đã xem bản thảo chưa?]
"Đã xem rồi."
Tiết Cẩn đứng dậy đi đến tủ lạnh mini, lấy bình nước lạnh ra, đem nước rót vào trong cốc: "Truyện rất hay, tiền bối chị thật lợi hại!"
Kỷ Huyền rất thưởng thức câu nói của Tiết Cẩn, nàng gác hai chân lên bàn, vươn tay nghịch cằm của tiểu hắc hổ nằm bên cạnh: [Dự kiến là cuối năm nay sẽ xuất bản, vì vậy chị cần em giúp đỡ một tay.]
Nước trong miệng của Tiết Cẩn phun ra ngoài hết, trợn lớn mắt, bây giờ đã là tháng tám rồi, cuối năm nay sẽ xuất bản, dù có ba đầu sáu tay gõ máy tính cũng không kịp!!!
"Tiền bối a, gấp như vậy làm sao mà kịp?" Tiết Cẩn khụ khụ ho, vuốt ngực để thuận khí: "Chúng ta còn chưa thống nhất sẽ làm gì nữa mà."
[Không gấp đâu.] Kỷ Huyền từ tốn nói: [Cuối năm nay xuất bản, cuối năm sau sẽ dựng thành phim rồi.]
"Cái gì a? dựng thành phim?"
Tiết Cẩn ngã người ra sau, ủy khuất nhìn trời, Huyễn Diệp Chí đúng là Huyễn Diệp Chí, truyện còn chưa xuất bản đã có người muốn mua bản quyền dựng thành phim rồi, đến bao giờ nàng mới được như vậy a?
[Đợi một chút, điện thoại của chị hết pin rồi.]
"Ách... vâng..."
Kỷ Huyền xoay người rời khỏi ghế, lấy dây sạc điện thoại, bật loa ngoài: [Hảo liễu.]
Tiết Cẩn lúc này cũng đã mở xong máy tính, nàng nhìn bản thảo mà Kỷ Huyền gửi đến, rầu rĩ nói: "Tiền bối, chỉ mới có bốn phần thôi."
[Còn sáu phần nữa, em hai phần chị bốn phần.]
"Nga?" Tiết Cẩn kinh hãi hô: "Tiền bối chị thật sự để em viết truyện của chị sao?"
[Tình tiết cùng diễn biến tối nay chị sẽ gửi cho em, em cứ dựa vào đó mà viết là được.] Kỷ Huyền vỗ đầu tiểu hổ, nói: [Đừng lo, chị sẽ giúp em chỉnh sửa.]
"Nhưng mà tay nghề của em còn rất non, em sợ..."
[Không sao, em viết rất hay, hãy tin vào bản thân mình đi.]
Nghe những lời trấn an này, Tiết Cẩn cũng an tâm đôi chút, nàng hít một hơi thật sâu, gật đầu đáp ứng: "Em sẽ cố gắng."
[Hảo.]
Kỷ Huyền cầm xấp giấy trên bàn lên xem, nói: [Truyện của em thì chị đã xem qua hết rồi, rất ổn, không cần chỉnh sửa gì nhiều, chỉ cần tập trung khai thác vào tâm lý nhân vật là được. Còn nữa, truyện em viết rất hay, đừng bỏ giữa chừng đấy.]
Khóe môi Tiết Cẩn cong lên, nở một nụ cười đẹp hơn cả tranh vẽ: "Tiền bối, chị không những lợi hại còn rất tốt nữa."
[Vậy à.] Kỷ Huyền hơi cười, nói: [Em thấy chị tốt sao?]
"Vâng, tiền bối là người tốt nhất mà em từng biết!"
Kỷ Huyền sờ đầu tiểu hổ nhà nàng, cuối cùng cũng thật sự nở nụ cười: [Chị gọi em Cẩn được không?]
Tiết Cẩn thoáng ngây người, ngày thường Tố Kiều và Tốn Như gọi nàng "Tiểu Cẩn" cũng không thấy kỳ quái gì, nhưng sao Huyễn Diệp Chí gọi nàng "Cẩn" nàng liền cảm thấy kỳ quái.
"Vâng."
[Cẩn.]
"Nga?"
[Tối nay muốn ăn gì?]
"Hả?" Tiết Cẩn dở khóc dở cười: "Tiền bối a, chị không cần phải làm như vậy đâu."
[Ở cạnh nhà chị có một nhà hàng Pháp mới mở, thức ăn ở đó cũng không tệ, chị mua cho em nhé?]
"Ách..."
[Em thích trà sữa khoai môn đúng không?]
"Ách... vâng..."
[Không được ăn tối, đợi thức ăn của chị mua.]
Giọng điệu này như thế nào lại giống như đang ra lệnh cho nàng a!?
Tiết Cẩn cười gượng một tiếng: "Vâng, tiền bối."
Vừa lúc đó Tốn Như và Tố Kiều cũng về đến, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói oang oang: "Tiểu Cẩn bọn mình về rồi đây!"
Tiết Cẩn giống như bị bắt gian, vội vã tắt máy, đem điện thoại ném lên giường. Sau khi hành động xong rồi mới cảm thấy bản thân làm chuyện thừa thải, rõ ràng chỉ là nói chuyện về tác phẩm thôi, sao lại hành động như bản thân đang nɠɵạı ŧìиᏂ sợ bị người khác phát hiện a?
Tốn Như tinh mắt phát hiện Tiết Cẩn có chút kỳ quái, liền lân la dò hỏi: "Tiểu Cẩn mặt cậu sao tái xanh thế? Có phải làm chuyện xấu sợ bị mình phát hiện hay không?"
"Cậu hồ ngôn gì đó?" Tiết Cẩn vội nhìn sang chỗ khác: "Mình có làm cái gì đâu."
"Không làm gì sao không chịu nhìn mình?"
Tốn Như kéo Tiết Cẩn lại, kề sát mặt đến: "Khai ra mau, có phải đang hẹn hò cùng với alpha nào không?"
Hẹn hò?
Nghĩ đến bản thân cùng với thần tượng Huyễn Diệp Chí hẹn hò, gương mặt của Tiết Cẩn liền trướng đỏ, xấu hổ đến cả vành tai cũng đỏ lên theo.
"A, Tiểu Cẩn xấu hổ kìa!" Tố Kiều trêu chọc: "Thật sự đã nhìn trúng alpha nào rồi sao?"
"Các cậu đừng nói bậy!" Tiết Cẩn vội đẩy Tốn Như ra, phẩy phẩy tay quạt mát: "Chỉ là mình thấy có chút nóng thôi, không phải xấu hổ!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Tốn Như không tra được gì thì bĩu môi, xoay người đi lấy nước uống. Vừa vặn nhìn thấy trong thùng rác có thứ lạ, Tốn Như liền dùng chân đá vào thùng rác, rác bên trong bị xốc lên làm đổ những thứ trong túi nilon ra.
"Tiểu Cẩn!"
Tiết Cẩn giật mình: "Có chuyện gì?"
"Nga, cậu ăn vằn thắn sao?" Tốn Như ôm ngực, ủy ủy khuất khuất nói: "Còn không chừa lại cho mình."
"Cậu phải trách Huyễn Diệp Chí thôi." Tiết Cẩn lên ghế ngồi, tiếp tục gõ máy tính lạch cạch: "Chị ấy chỉ mua có một phần thôi."
"Không phải chứ!?" Tố Kiều bất mãn nói: "Chỉ mua một phần thật sao?"
"Không tin thì lấy từ trong thùng rác ra xem đi."
"Tiểu Cẩn cậu đáng ghét quá đi!" Tố Kiều bất mãn giậm chân: "Sao cậu không bảo chị ấy mua nhiều một chút?"
Tiết Cẩn nhìn qua nàng, tiện tay ném điện thoại của mình cho nàng: "Cậu muốn thì gọi chị ấy đi."
Tố Kiều hừ lạnh: "Cậu nghĩ mình không dám gọi sao?"
Tiết Cẩn miễn bình luận, tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch.
Nói là làm, Tố Kiều vào nhật ký cuộc gọi, phát hiện những cuộc gọi gần đây đều là của Huyễn Diệp Chí, không khỏi thay tác giả Huyễn xót tiền điện thoại. Nhấn vào nút gọi, Tố Kiều bật loa ngoài, cùng Tốn Như chụm đầu lại một chỗ.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy: [Cẩn, có chuyện gì sao?]
Tố Kiều và Tốn Như đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tiết Cẩn, từ khi nào gọi thân mật như vậy rồi?
Tiết Cẩn chột dạ, vẫn không nói gì, gõ lung tung vào microsoft word.
[Cẩn, sao không trả lời?]
Tố Kiều vội đáp: "Em không phải Tiểu Cẩn, em là bạn cùng phòng của cậu ấy."
Bên kia im lặng một lúc, rất lâu sau mới phát ra một tiếng "ân".
Sao nghe giọng điệu của câu trước và câu này có chút khác nhau nhỉ!?
Tốn Như nhích người đến gần điện thoại, nói chuyện với đại nhân vật đầu tiên đều phải vuốt mông ngựa: "Huyễn Diệp Chí, em thần tượng chị rất lâu rồi, hôm nay mới có dịp nói chuyện, thật là vinh hạnh nga."
Bên kia cũng chỉ "ân" một tiếng.
Tốn Như mất hứng, lẩm bẩm: "Người gì đâu mà keo kiệt, nói nhiều hơn một chữ thì chết à?"
Tiết Cẩn thấy các nàng loay hoay, liền nhịn không được đi đến lấy lại điện thoại của mình: "Tiền bối, các cậu ấy chỉ muốn nói chuyện với tiền bối thôi, không làm phiền tiền bối chứ?"
Kỷ Huyền nghe thấy giọng của Tiết Cẩn liền ngừng gõ bàn phím, ôn nhu mở miệng: [Không phiền, Cẩn, sau này đừng để điện thoại lung tung, nếu chị gọi cho em mà người khác bắt máy thì sao?]
Lời này chính là ám chỉ Tố Kiều và Tốn Như đừng có tùy tiện lấy điện thoại của Tiết Cẩn gọi cho nàng.
Tốn Như và Tố Kiều suýt chút tức hộc máu, người gì lại khó ưa như vậy chứ!?
Tiết Cẩn chỉ có thể cười gượng một tiếng: "Làm phiền tiền bối rồi, em có việc, em cúp máy nhé?"
[Hảo.]
Ấn nút thoát khỏi màn hình gọi điện, Tiết Cẩn trừng mắt nhìn các nàng: "Các cậu thật là, tiền bối chị ấy là tác giả a, bận rộn như vậy các cậu còn gọi làm phiền!"
"Nga, rõ ràng chị ấy chỉ phiền khi mình gọi thôi." Tố Kiều bất mãn nói: "Còn khi cậu gọi liền nói "Không phiền, Cẩn, đừng để điện thoại lung tung", rõ ràng là không thích bọn mình mà, người gì đâu thật khó ưa!"
"Cái đó là phép lịch sự, chẳng lẽ cậu muốn chị ấy quát vào điện thoại nói chúng ta rất phiền sao?" Tiết Cẩn búng trán của Tố Kiều, nói: "Tối nay chị ấy sẽ mua thức ăn Pháp cho mình, lúc đó sẽ chia cho các cậu một phần được chưa?"
"Nga? Thức ăn Pháp sao?"
Tốn Như hai mắt sáng lên: "Có thể yêu cầu nhà hàng luôn không?"
Tiết Cẩn cầm lấy gối ném vào người Tốn Như: "Các cậu tham ăn vừa thôi!"
"Đùa thôi mà! Đùa thôi mà!"
...
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiết Cẩn đặt quyển sách ngoại ngữ xuống bàn, đứng dậy mở cửa.
Một nam tử mặc đồng phục của một nhà hàng đứng trước cửa, lịch sự nói: "Có phải cô là Tiết tiểu thư Tiết Cẩn?"
"Vâng, là tôi."
Nam tử đưa một túi đồ cho Tiết Cẩn, nói: "Đây là thức ăn của cô."
Tiết Cẩn gật đầu, tiếp lấy túi đồ, hỏi: "Tất cả hết bao nhiêu?"
"À, có người đã thanh toán cho cô rồi."
"Vậy à, cảm ơn anh."
"Không có gì."
Tiết Cẩn cẩn thận đóng cửa lại, vừa xoay người đã thấy Tố Kiều và Tốn Như đang đứng sau lưng mình, hai mắt còn đang lấp lánh.
Tiết Cẩn thở dài một tiếng, đem túi thức ăn đặt lên trên bàn. Tìm trong túi ly trà sữa khoai môn của mình, xong xuôi Tiết Cẩn đẩy túi đồ về phía Tố Kiều và Tốn Như.
"Các cậu ăn đi, phần này của mình."
Nói xong Tiết Cẩn cầm lấy ly trà sữa trở về chỗ ngồi, tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch.
"Tiểu Cẩn cậu không ăn thật sao?"
"Không đói." Tiết Cẩn vừa nhìn màn hình vừa nói: "Mình còn làm một chút nữa mới xong, các cậu ăn trước đi."
"Nga, vậy bọn mình không khách sáo đâu nha."
"Ân."
Tiết Cẩn đặt ly trà sữa xuống bàn, nhìn màn hình chi chít chữ, đau đầu suy nghĩ cách chỉnh sửa cho hợp lý. Viết rồi lại xóa, cứ như vậy vài lần, Tiết Cẩn chán nản không đánh máy nữa, ngồi ngửa ra sau thở dài một tiếng. Tay gõ nhịp nhịp trên bàn vô tình đụng trúng một thứ gì lành lạnh, là ly trà sữa. Tiết Cẩn nhìn ly trà sữa trên bàn, lại phát hiện có một tấm giấy note màu vàng chanh dán trên thân ly, khi nãy do nàng quá tập trung vào máy tính nên không nhìn thấy nó.
Cẩn, ăn xong rồi mới học bài đấy.
Khóe môi Tiết Cẩn cong lên, gỡ tấm giấy note ra dán lên màn hình laptop, một câu nói của thần tượng cũng biến thành động lực của nàng a~
Cảm thấy có hơi đói, Tiết Cẩn quay lại vừa vặn thấy túi thức ăn Pháp đã được Tố Kiều và Tốn Như xử lý sạch sẽ, rác bày đầy ở trên bàn, còn hai con heo lười thì nằm trên giường xỉa răng.
Âm thầm thở dài một tiếng, Tiết Cẩn đứng dậy thu dọn rác mà các nàng bày ra cho vào một cái túi lớn. Đem túi lớn đặt ở gần cửa ra vào, để sáng mai còn nhớ mang đi vứt.
Còn đang loay hoay dọn dẹp thì điện thoại trên bàn reo lên, Tiết Cẩn tay bẩn không tiện cầm điện thoại: "A Kiều cậu nghe điện thoại giùm mình đi."
"Ok!"
Tố Kiều bò xuống giường cầm lấy điện thoại của Tiết Cẩn, không thèm xem tên mà trực tiếp trả lời điện thoại: "Ai đó?"
Ở bên kia, Kỷ Huyền nhìn vào màn hình điện thoại, rõ ràng là số của Tiết Cẩn sao giọng nói lại khác như vậy?
Tố Kiều thấy bên kia không có phản ứng liền nhìn thử vào màn hình, thấy là Huyễn Diệp Chí gọi liền tá hỏa.
"Tiểu Cẩn, là Huyễn Diệp Chí gọi!"
Tiết Cẩn đang rửa tay nghe tiếng hét của Tố Kiều liền giật mình, vội lấy khăn lau khô tay rồi chạy ra tiếp điện thoại từ tay nàng ấy.
"Tiền bối?"
Kỷ Huyền nghe được tiếng của Tiết Cẩn liền khẳng định được mình không có gọi lộn số: [Cẩn, ai vừa bắt máy thế?]
"Là bạn cùng phòng của em."
[Không phải chị đã dặn em đừng để điện thoại lung tung rồi sao?]
Tiết Cẩn hơi liếc nhìn Tố Kiều, khẽ nói: "Em đang dọn dẹp nên không tiếp điện thoại được."
Bên kia chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài, lại hỏi sang vấn đề khác: [Em đã ăn tối chưa đó?]
"Ách..."
Tiết Cẩn nhìn hai túi rác khổng lồ ở trước cửa, nếu nàng nói nàng không ăn mà để cho Tố Kiều và Tốn Như ăn hết, tiền bối có trách nàng không?
[Cẩn, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?]
"Không phải, chỉ là..."
Không đợi Tiết Cẩn trả lời xong, Kỷ Huyền liền nói: [Chị gọi đồ ăn khác cho em.]
"Không cần đâu tiền bối, em cũng không có đói, tiền bối không cần tốn tiền vì em như vậy đâu!"
[Món Nhật nhé?]
"Hả?"
[Cứ như vậy đi.]
"..."
Cái này có tính là ép ăn hay không a!?