Edit: SCR0811
Cả phòng chìm vào tĩnh lặng.
Dù trên mặt Yêu vương đại nhân lúc này không chút biểu cảm, Toàn Tuấn Tài vẫn cảm nhận được sự gượng gạo của anh.
"Cái bàn này... yếu quá đi, hahaha..." Dù có là trợ lý toàn năng, lúc này anh cũng không thể tìm ra được cái cớ nào tốt hơn, quả thật là xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
"Vậy còn không mau đổi cái khác đi." Phàn Thần cả giận nói.
"Vâng, tôi sẽ kêu người xử lý ngay." Toàn Tuấn Tài vội xoay người, định sang bộ phận hành chính kêu người tới đổi bàn, nhưng vừa đi tới cửa, trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng tuyệt diệu.
"Đại nhân." Khuôn mặt cười gian xảo quen thuộc của Cáo hiện lên, Toàn Tuấn Tài đi ngược trở về.
"Còn chuyện gì nữa?" Giọng của Phàn Thần để lộ sự phiền muộn không thể kiềm chế.
"Bộ phận hành chính không có sẵn cái bàn nào phù hợp, phải ra ngoài mua, trong chiều nay ngài không thể làm ở đây được, hay... ngài làm việc khác trước đi?" Toàn Tuần Tài cực lực ám chỉ.
Phàn Thần xoáy sâu tầm mắt vào trợ lý nhà mình, tiếp đó lạnh lùng 'ừ' một tiếng, để lại một câu 'Phải làm cho nhanh đó' rồi ra vẻ bình tĩnh bỏ đi.
"Già mồm cãi láo." Sau khi chắc chắn Yêu vương đại nhân đã đi xa, Toàn Tuấn Tài mới dám phun ra một câu: "Cây cổ thụ ra hoa này đúng là chậm tiêu."
Phàn Thần ra khỏi văn phòng, đi thẳng vào thang máy xuống hầm đỗ xe, lên xe, khởi động, lúc định xoay bánh lái thì bỗng khựng lại. Mọi thứ đều đã sẵn sàng, nhưng đưa mắt nhìn về phía trước, anh lại mờ mịt không biết mình phải làm gì.
Phàn Thần ngồi ngẩn trên xe hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại, anh bắt đầu nhận ra được điểm bất hợp lý trong chuyện này. Dựa theo tính cách của Mễ Uyển, không thể nào im hơi lặng tiếng mà kết hôn như thế được. Hơn nữa tối qua hai người vừa gặp mặt, Mễ Uyển chưa từng nhắc tới chuyện kết hôn với mình, vậy nên, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, nhưng mà...
Từ sau kính chiếu hậu, Phàn Thần nhìn thấy vẻ mặt còn chưa hết kích động của chính mình, bất đắc dĩ cười khổ. Dù chuyện Mễ Uyển kết hôn chỉ là hiểu lầm, nhưng chuyện anh thích Mễ Uyển chắn chắn không phải là hiểu lầm.
Không ngờ mình lại thích một con người? Mà còn với thân phận Yêu vương?
Bên kia, Mễ Uyển chạy tới cổng trường, từ xa đã thấy ba người nhóm Bành Giai. Cả ba cô đều không quá ăn diện, chỉ mặc quần áo phù hợp với mình, trang điểm nhạt.
"Mễ Uyển, ở đây." Bành Giai ngoắc tay với Mễ Uyển.
Mễ Uyển chạy tới, lo lắng hỏi: "Tôi không tới muộn chứ?"
"Không có, bọn họ còn đang lái xe, phải chốc nữa mới tới." Bành Giai nói xong, nhìn khuôn mặt trắng hồng của Mễ Uyển, hâm mộ nói: "Mễ Uyển, da cậu đẹp thật đó."
"Cũng tạm." Mễ Uyển cười hì hì, làn da của nguyên chủ vốn đã không tệ, sau khi sống lại cô dành nhiều thời gian để chăm chút, đương nhiên phải đẹp rồi.
"Để tôi đánh cho cậu tí son, hợp với bộ váy." Nữ sinh mà, đứng chung với nhau thể nào cũng phải nhắc tới làm đẹp và váy áo. Hôm nay Mễ Uyển mặc một chiếc váy hoa ngắn phối hợp với áo khoác da màu đen, tổng thể nhìn rất ổn, nhưng nếu khuôn mặt trắng nõn được tô điểm thêm tí son đỏ thì sẽ càng đẹp hơn.
"Dùng của mình nè, màu của mình sáng hơn." Cô gái tóc ngắn lấy một thỏi son vừa mua trong túi của mình ra.
Mễ Uyển đứng im để mặc các cô ấy tô son đánh phấn, đến khi họ làm xong, cô nhìn lại vào gương, thấy môi mình đỏ hồng, mặt cũng tươi tắn hơn, vui vẻ nheo mắt.
"Bành Giai." Bỗng nhiên, một giọng nam dễ nghe từ xa truyền tới, mấy người quay đầu nhìn sang, một cậu trai mặc áo trắng đang đứng cạnh chiếc BMW xa xỉ, vui vẻ phất tay ra hiệu với bọn cô.
"Chúng ta đi thôi." Mấy nữ sinh cất đồ trang điểm, cùng đi về phía chiếc ô tô.
Hai nhóm tổng cộng là tám người, vì để dễ di chuyển, bên phía nam sinh lái hai chiếc xe, mỗi xe bốn người, hai nam hai nữ.
Kỳ thật, lần hẹn nhóm này do Bành Giai và Lý Hàng cùng tổ chức. Lý Hàng chính là cậu trai mặc áo trắng vừa nãy, cậu ta đã theo đuổi Bành Giai một thời gian, hai người đều có ý với nhau, chỉ muốn mượn lần hẹn nhóm này để chính thức thành đôi. Đương nhiên, nếu những người khác trong phòng cũng có thể tìm được nửa kia thì họ sẽ càng vui hơn.
Bành Giai và Mễ Uyển được xếp ngồi trên chiếc BMW, là xe của Lý Hàng, ngồi chung với cậu còn có bạn cùng phòng Quan Thư. Lý Hàng lái xe, Quan Thư ngồi ghế phụ, hai nữ sinh ngồi ở ghế sau.
"Lý Hàng, lát nữa chúng ta đi đâu?" Bành Giai hỏi.
"Đi công viên Vạn Vật, bạn mình nói ở đó đang có triển lãm hoa, rất đẹp." Lý Hàng nói.
"Mình cũng định hôm nào rãnh sẽ tới đó. Công viên Vạn Vật có rất nhiều loài hoa bên ngoài không có bán, mình còn định sẽ mua vài chậu về trồng." Bành Giai hào hứng nói, cảm thấy sự lựa chọn của người trong lòng thật đúng ý mình.
"Công viên Vạn Vật?" Mễ Uyển giật mình.
"Đúng, Mễ Uyển, cậu từng đi chưa?" Bành Giai hỏi.
"Từng đi một lần, nhưng chưa được tham quan nhiều." Lần đó cô tới để chữa bệnh cho Cáo con, lại còn tới vào buổi tối, gần như không thấy được cái gì.
"Vậy hay rồi, lần này cậu có thể tham quan thật kỹ, còn có thể mua mấy chậu về trồng, vào mùa xuân công viên Vạn Vật có bán rất nhiều giống hoa và cây con." Bành Giai đề nghị.
"Được" Mễ Uyển gật đầu lấy lệ. Nhắc tới công viên Vạn Vật, cô lại bất giác nhớ tới Phàn Thần, đúng là trùng hợp.
"Ting!"
Đúng lúc này, di động của Mễ Uyển vang lên, cô mở ra xem, thảng thốt: Sao mình mới nghĩ tới Phàn Thần, anh ta đã nhắn tin cho mình rồi?
Phàn Thần: Đang làm gì thế?
Mễ Uyển: Tôi vừa nghĩ tới anh, anh liền nhắn tin cho tôi, trùng hợp ghê (Icon đáng yêu)
Phàn Thần: Nghĩ tới tôi?
Mễ Uyển: Đúng, hôm nay tôi với bạn học đi hẹn nhóm, bọn họ thống nhất tới công viên Vạn Vật ngắm hoa. Nhắc tới công viên Vạn Vật, tôi liền nghĩ tới anh.
Phàn Thần: Bọn em định tới công viên Vạn Vật ngắm hoa? (Kinh ngạc)
Mễ Uyển: Đúng đó, ngắm hoa xong còn định đi ăn nữa.
Phàn Thần: Ừ
Mễ Uyển: Anh tìm tôi có gì không?
Phàn Thần: Không có gì.
Mễ Uyển thấy Phàn Thần nói thế, tuy thấy lạ nhưng không hỏi nhiều, cất di động tiếp tục trò chuyện với Bành Giai.
Bành Giai tuân theo nguyên tắc 'tớ một đôi, cậu một đôi, mọi người đều có đôi có cặp mới vui', cố ý gán ghép Mễ Uyển với Quan Thư. Thế nên, suốt đường đi, cô và Lý Hàng luôn cố gắng tìm đề tài để giúp Mễ Uyển và Quan Thư dần thân thiết với nhau hơn. Mễ Uyển tính tình cởi mở, lại còn tràn ngập hiếu kỳ với chuyện hẹn nhóm nên suốt quá trình cô đều vô cùng phối hợp. Còn Quan Thư, từ lúc Mễ Uyển lên xe cũng đã lặng lẽ tia trúng Mễ Uyển, thiếu niên hoài xuân, trong lòng không nén nổi vui sướng.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cổng công viên Vạn Vật, Mễ Uyển và Bành Giai xuống xe trước, chờ hai nam sinh đi đỗ xe.
Trên đường, Lý Hàng cụng vào vai phải của bạn tốt: "Sao nào, người bạn thân này không hại cậu đúng chứ."
"Nếu thành, cơm trưa tháng sau của cậu tôi bao hết." Quan Hạo hào phóng nói.
"Vậy chốc nữa cậu nhớ phải nỗ lực hết sức đó."
"Đương nhiên rồi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới cạnh hai cô gái. Lát sau, chiếc xe còn lại cũng tới, tám người tụ họp, cùng tiến vào cổng công viên Vạn Vật.
"Hôm nay đông quá, Quan Thư, cậu dẫn mọi người đi ăn gì đó trước đi, để tôi xếp hàng mua vé." Lý Hàng sắp xếp.
"Được" Quan Thư lập tức nói với Mễ Uyển: "Bạn học Mễ Uyển, chúng ta sang kia ngồi đi, đứng đây nắng lắm, Lý Hàng còn phải xếp hàng mất một lúc lận."
Mễ Uyển nhìn sang những người khác, thấy ai nấy đều nở nụ cười quái dị, tuy không hiểu ra sao nhưng không ai phản đối nên cô cũng gật đầu đồng ý: "Được."
"Cậu muốn ăn gì, để tôi mua cho cậu." Quan Thư nói thêm.
Mễ Uyển bỗng nhớ tới lời Hứa Trang và Chim sẻ tinh nói lúc trước, nhìn thiếu niên đang ân cần mua đồ ăn cho cô với vẻ hiểu rõ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này nhắm trúng mình? Giờ muốn mua đồ ăn cho mình, sắp tới có khi nào sẽ tìm cớ bắt chuyện với mình rồi xin số di động và Wechat của mình không? Yêu đương dễ vậy sao?
"Cái gì tôi cũng ăn hết, cậu mua đại đi." Mễ Uyển có chút mong chờ.
"Được, tôi đi..."
"Uyển Uyển." Bỗng nhiên, một giọng nam trầm ấm mang theo mấy phần dịu dàng vang lên từ phía sau.
Mễ Uyển quay đầu, thấy Phàn Thần mặc âu phục đang đi về phía này. Khóe miệng anh hơi cong, trong mắt mang theo ý cười ấm áp, mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều lộ nét tao nhã, chín chắn không cách nào thấy được ở sinh viên đại học. Nét tao nhã của Phàn Thần đã được tích lũy qua hàng trăm năm, ăn vào tận xương, cộng với sức quyến rũ chết người đủ để hạ gục mấy nữ sinh đại học.
"Oa.. đẹp trai quá." Bành Giai và mấy cô bạn cùng phòng đều nhỏ giọng cảm thán, mấy nam sinh đứng cạnh nghe được cũng phải thầm công nhận, bởi vì dáng vẻ của Phàn Thần chính là mục tiêu nỗ lực của bọn họ.
"Phàn Thần, anh cũng ở đây sao?" Mễ Uyển vui sướng hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay ở đây có triển lãm hoa, tôi tới xem." Phàn Thần cười nói.
"Vậy sao lúc nãy anh không nói trên Wechat?" Mễ Uyển hỏi.
"Không phải em cũng gặp tôi rồi sao?" Phàn Thần cười nhạt, chuyển mắt nhìn sang những người khác: "Bạn học của em hả?"
"Đúng vậy, mấy cậu ấy là bạn học cùng lớp với tôi." Mễ Uyển giới thiệu nữ sinh xong, giới thiệu tới nam sinh: "Mấy người này là đối tượng hẹn nhóm hôm nay của tụi tôi."
"Mễ Uyển!"
"Khụ"
Nữ thì thẹn thùng hét lên, nam lại ngượng ngùng ho khan, ai nấy đều lộ vẻ lúng túng, sao lại lớn tiếng rêu rao chuyện hẹn nhóm như thế, thẹn lắm đó.
Phàn Thần lẳng lặng nhìn lướt qua mấy nam sinh, nhanh chóng xác định được đối tượng hẹn nhóm của Mễ Uyển. Chỉ là một cậu trai cao gầy, dáng vẻ cực kỳ bình thường. (Quan Thư mới nhận được danh hiệu nam thần khoa kiến trúc đại học S trực tiếp khóc ngất trong nhà vệ sinh)
"Mấy em định đi ngắm hoa hả, mua vé chưa?" Phàn Thần bỏ qua vẻ xấu hổ của mấy người một cách hoàn mỹ.
"Có người đi mua rồi, chắc đang xếp hàng." Bành Giai vội nói.
"Hôm nay đông lắm, có khi phải xếp hàng tới nửa tiếng, để tôi đưa mấy em vào." Phàn Thần thân thiết nói.
"Đúng ha, anh có thể mở cổng nhân viên cho tụi tôi vào mà." Hai mắt Mễ Uyển sáng lên: "Tụi tôi đưa thẳng tiền vé cho anh, đỡ phải xếp hàng."
Phàn Thần câm nín: "Nói cái gì đó, em với bạn học tới đây chơi, sao tôi có thể lấy tiền của mấy em được."
Giọng của Yêu vương đại nhân ngập tràn vẻ cưng chiều. Tiếp đó, anh quay đầu nói với cô gái vừa nãy: "Bảo bạn trai cô không cần phải mua vé, để tôi dẫn mọi người vào."
"À... được." Bành Giai hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười quyến rũ của Yêu vương đại nhân, ù ù cạc cạc đồng ý.
Mẫu truyện nhỏ:
Mễ Uyển: Sao lại không thu tiền, cũng đâu phải tôi trả.
Phàn Thần: ...