Cô ấy sắp cưới rồi, nhớ làm gì nữa, đã có một bờ vai vững chắc của người đàn ông để cô ấy dựa dẫm rồi, mưa ngoài trời lúc này thật không bằng bão trong lòng.
—————
Một tuần sau...
Chuyện đêm đó, chuyện ngày hôm đó, cả Quân Kì và Vân Quân đều xem là bình thường, Quân Kì cũng không nói cho Jennie biết, Jennie cũng không buồn hỏi, không biết có phải hài lòng với câu nói đó của Quân Kì hay không nhưng thực sự nàng không cảm nhận rõ được, trận chiến này, nàng và Vân Quân ai sẽ chiến thắng.
Nàng cảm thấy nực cười, vì một người tuổi còn chưa tròn 18, sự nghiệp chưa có, hai người con gái phải tranh dành với nhau. Nhưng không hiểu, nàng không hiểu, cảm nhận từ nàng, ai có được Quân Kì về sau sẽ rất hạnh phúc, tên thê nô này, không phải tự nhiên mà có thể dễ dàng lăng nhăng.
Ánh mắt Jennie từ tivi hướng đến Quân Kì đang trong bếp đang lẩm bẩm bài hát thích nghe gần đây, tay vừa rửa chén. Bình thường người này nấu người kia sẽ rửa, nhưng có vẻ Quân Kì không muốn nàng đụng đến mấy việc này nên không cho nàng làm. Tất cả việc đều dành mình làm.
Lau tay khô rồi bước ra, Quân Kì gối đầu lên đùi của Jennie, nghịch mấy ngón tay của Jennie. Miệng thì cứ có vài câu hát quanh quẩn.
- I love you baby, and if it"s quite all right.
- Có một câu mà em hát từ tối qua đến giờ.
- Con người cục súc chị, ɖâʍ không chịu, ngôn tình không chịu, lạnh lùng không chịu, phũ không chịu.
- Ăn nói thô thiển.
- Ăn nói thô thiển vậy đó, vẫn có người mê thôi.
- Ai bảo em từ nhỏ miệng lưỡi đã không chịu yên mà múa tới múa lui.
- Có hả?
- Lần gặp đầu tiên đã muốn người ta.
- Để tính xem, lúc đó em 6 tuổi, tới giờ là gần 15, cũng 9 năm rồi, em nói muốn chị 9 năm rồi mà chị có cho em thịt hong?
- Tối nay đừng có vào phòng.
Jennie độ ngột đứng dậy, đầu Quân Kì rớt xuống phần nệm của ghế sofa, Jennie lạnh lùng đóng cửa lại, mới chọc tí mà đã sofa vậy đó.
*Reng*
- Cô gì đó ơi, tôi thấy chủ số máy này để số cô vào mục quan trọng, cô ấy đang chạy xe thì bị té xe.
- Ở đâu vậy chú?
- Được đưa vào bệnh viện rồi, địa chỉ XXX. Đang chạy thì không thấy đường hay sao đấy, té ngay giữa đường không ai va chạm.
- Dạ cháu cảm ơn, cháu đến liền.
Quân Kì lấy điện thoại, khoác áo vào, đem theo cả ví tiền, bắt đại một chiếc taxi đang nghỉ ngơi cạnh lề đường, chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viện, Quân Kì nhanh chóng đi vào rồi tới quầy tiếp tân bệnh viện.
- Cho tôi hỏi cô gái vừa bị tai nạn xe được chuyển vào đây.
- À, có một cô gái vừa được người dân đưa vào, cô đi qua đó, rẽ trái rồi thẳng lên chút sẽ thấy phòng cấp cứu.
Cô tiếp tân tận tình chỉ dẫn, Quân Kì nhanh chóng theo chỉ dẫn, chưa bao lâu đã thấy cửa phòng cấp cứu, một ông chú trung niên đang ngồi đó.
- Cháu là người thân cô gái này sao?
- Dạ đúng rồi ạ.
- Cháu ngồi đây đi, họ không cho bác đi, bác phải chạy xe, ngồi đây mất mấy cuốc xe rồi.
- Dạ, cháu cảm ơn bác, xem như cháu hậu tạ.
Quân Kì mở ví đưa ít tiền, rồi cúi đầu cảm ơn bác xe ôm tốt bụng kia, thay vào vị trí của bác xe ôm, Quân Kì tiếp tục chờ, là sơ cứu vết thương không quá lâu.
- Bác sĩ! Tôi là người nhà cô ấy.
- À, cô ấy chỉ bị thương nhẹ, nhưng màn mắt rất yếu, trong thời gian này phải ở lại bệnh viện, không được tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh, tránh khóc gây điều tiết nhiều mắt bị khô.
- Có cách nào nhanh hết không?
- Màn mắt cô ấy rất mỏng, có thể thay thuỷ tinh thể nhưng đây chỉ là biện pháp nhất thời, không tịnh dưỡng không khỏi.
- Vậy thay thuỷ tinh thể khi nào?
- Tầm hai ngày nữa, vì bác sĩ chuyên về việc này đang ở Mỹ.
- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
Vân Quân đã được chuyển vào phòng hồi sức, tay, chân và một bên má bị trầy, Quân Kì cũng không biết phải làm thế nào nữa, nhưng thực sự rất xót, rất đau lòng, suy nghĩ bảo Jennie huỷ hôn để trở về bên Vân Quân chăm sóc cô ấy dần hiện lên, nhưng Quân Kì nhanh chóng xua đi, càng làm vậy càng khiến tình hình tệ hơn.
Mở điện thoại nhắn cho Thiên Trúc, nhờ cô Lâm Lâm xin phép giúp, bảo Thiên Trúc đem sạc đến cho, tối nay ngủ lại hay là đi về, xin phép Jennie liệu có...
Đó là phần khó nhất, phải nói thế nào với Jennie cũng không rõ nữa, đôi khi cứ thành thật khai báo thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, mẹ Vân Quân vẫn còn đang ở Trung Quốc, đúng là tiến không được, lùi cũng không được.
Quân Kì nắm lấy bàn tay của Vân Quân, nó gầy nhanh hơn cô tưởng nhiều, nghĩ việc khóc nhiều dẫn đến mù chỉ có trong truyện, tiểu thuyết hay phim ảnh. Nhưng nó đang xảy ra thực ở đây.
Mắt Vân Quân vốn đã yếu, không dùng điện thoại nhiều, ra nắng phải đeo kính, đến cả việc ngủ dậy, 15 phút sau mới được tiếp xúc với ánh sáng, Quân Kì đều nhớ hết chứ, bởi mắt Vân Quân thường gặp các vấn đề, phải nhỏ mắt, phải uống thuốc, đôi khi phải chích hóc mắt mới khỏi.
- Đôi mắt biết cười của em, em hận bản thân mình nhu nhược làm cô khổ rồi.
- ...
- Sự thật, em gặp chị ấy trước mà, sự thật em hứa cưới người ta, dù là trẻ con, nhưng em là người hứa rồi.
- ...
- Không nuốt lời được.
Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng nói của Quân Kì. Nếu như năm ấy, năm ấy Quân Kì không đến đó, thì Jennie đã tìm được một chàng trai hoàn hảo, địa vị, chức quyền, tiền tài, xem chị ấy là thế giới. Cô và Vân Quân có thể được ở cạnh nhau. Tất cả chỉ sau hai chữ "nếu như". Đúng là cuộc sống khó đoán.
Hứa cưới người này, trao tim kẻ khác, lại yêu nhất bản thân. Hận kẻ có tim nhiều ngăn...