Tình mình giống như nàng Kiều và Kim Trọng
Bắt đầu thật đẹp để rồi toàn thở than
- Anh thương em nhất mà -
- ---------
Trở về Thành phố Hồ Chí Minh sau một tuần vui chơi mất bản thân ở Madives. Vẫn là mưa, bước vào mùa mưa. Cứ mưa mãi, những cơn mưa làm mát thành phố.
- Gần đây có quán mỳ, hay ghé ăn đi.
Cả hai vừa rời khỏi cổng sân bay, Jennie liền gợi ý muốn đi ăn mỳ Ramen. Quân Kì cũng không ý kiến chỉ chiều Jennie là nhất thôi.
- Chị chọn món đi.
Quân Kì giao việc chọn món cho Jennie và ánh mắt bắt đầu đảo xung quanh đánh giá. Dừng mắt ở ngay bàn cuối rồi liền quay mặt qua nhìn Jennie.
- Em ăn thử món này đi, là chính tay anh làm đó.
Vân Quân nhận ngay tô mỳ Ramen nóng trêи tay chàng trai đối diện. Là chàng trai mà mẹ nàng bảo nàng đến, một ông chủ trẻ chuỗi tiệm mỳ Ramen Hàn Quốc.
- Bác gái bảo anh rằng em không an được đậu hà lan nên anh không bỏ vào.
- Em cám ơn anh.
Vân Quân thử vài đũa đầu tiên. Lưng nàng hướng về bàn Quân Kì nên người thấy chắc cũng chỉ có Quân Kì. Không muốn Jennie bận tâm nên ánh mắt Quân Kì xem như chưa thấy gì.
- Tính tiền về nghĩ ngơi thôi.
Jennie đã ăn xong phần của mình, Quân Kì thì đã xong từ lâu. Cô không mở miệng kêu mà để Jennie kêu, nhưng có lẽ ai kêu thì cô gái bàn cuối đó cũng nhận ra.
- Ông chủ tính tiền.
Vân Quân vừa nghe thấy giọng nói đó liền quay lại, đầu tiên là thấy Quân Kì rồi thấy Jennie ngồi đối diện, ánh mắt Jennie cũng bắt đầu chạm trúng anh mắt Vân Quân. Nhưng rồi Jennie cũng lơ đi, tình tiền cả hai cũng ra ngoài.
- Diễn giỏi nhỉ? Nhưng còn thiếu chút nghị lực.
- Chị nói gì vậy?
- Diễn không quan tâm thì hay lắm, có nụ cười mà nở không nổi kia kìa.
- Mới đáp chuyến bay nên mệt thôi.
Quân Kì tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt lại, Jennie cũng quay mặt qua bên kia không thèm để ý Quân Kì. Được 5 phút sau, Quân Kì phát giác được là bị giận nên liền quay qua tựa người vào Jennie mà xin lỗi.
Về tới nhà cũng là lúc dỗ xong, để Jennie vào nghỉ ngơi. Quân Kì tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thê nô công, cho đồ vào giặt rồi phơi lên, sắp xếp đồ sạch vào tủ. Rồi lấy hình chụp ở biển cất vào. Gần tầm giờ chiều Quân Kì mới bắt đầu được đi ngủ.
...
- Vân Quân à, em bắt chúng ta đậu xe ở đây lâu lắm rồi đấy, em theo hai người đó làm gì?
- Không có gì, đi thôi. Em muốn về nhà.
- Được.
Chiếc xe hơi đó lăn bánh đi rời khỏi, ở trêи phòng thì hai con người kia đã quấn nhau mà ngủ rồi. Dừng lại ở của nhà mẹ của Vân Quân.
- Anh, em nghĩ chùng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
- Sao vậy? Anh có điểm nào không tốt hả?
- Không phải, em nghĩ trong chuyện yêu đương quan trọng nhất vẫn là cảm xúc...
- Không sao, nếu không có cảm xúc mà ép em thì cũng không được.
- Cảm ơn anh.
- Ừm, anh về nha.
Chàng trai đó leo lên xe và chạy về. Vân Quân cũng quay đi vào nhà. Mẹ cô đang ngồi trêи ghế xem phim.
- Sao rồi?
- Không được.
- Bốn người rồi đó.
- Thì...mệt quá, con lên phòng đây.
Vân Quân ngã người lên giường, lấy điện thoại ra.
"Làm cách nào để em ấy không hiểu nhầm người đó là người yêu mình đây"
Cuối cùng nàng mở mạng xã hội lên, úp ảnh một chiếc nhẫn quen thuộc, chỉ nàng với cô mới hiểu được ý nghĩa chiếc nhẫn này.
"Tuổi trẻ, đi qua bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu con sông, chân không mỏi. Bỗng đi qua một người liền muốn dừng lại. Cuộc xem mắt mẹ sắp đặt lại thất bại nữa rồi"
Hai câu trêи với câu dưới chả có gì liên quan nhau. Nàng mong người cần sẽ thấy thật nhanh. Nàng cũng không hiểu nàng đang làm điều ngu ngốc gì nữa. Tại sao phải đăng như vậy chứ. Người xinh đẹp như nàng, gia đình tốt, có một công việc hàng tá người kính trọng mà lại chịu thua trước một người.
- Chị nhanh lên đi, anh hai em tới nơi rồi, đang chờ chúng ta đó.
Quân Kì mở điện thoại lên nghịch, dù lâu rồi nhưng Quân Kì vẫn chưa bỏ xem trước trang cá nhân của Vân Quân, thấy chiếc nhẫn đó. Mọi hồi ức bỗng nhiên trở lại.
__FlashBack__
- Đây là một cặp nhẫn, cô một chiếc em một chiếc. Nếu thực sự có nhớ nhau quá mà không gặp được, thì cô hoặc em sẽ đăng tấm hình này lên facebook, người kia thấy phải gọi ngay cho người đăng. Hứa đi!
- Cô hứa, em cũng phải hứa.
- Em hứa, để em đeo cho.
Quân Kì đeo nhẫn cho Vân Quân rồi nàng cũng đeo nhẫn cho cô. Cả hai cùng ngoắc tay ngón út.
__Endflashback__
Quân Kì bóp chặt điện thoại trong tay, ngập ngừng không biết có nên gọi không. Nếu thực sự đã phải đăng bức ảnh đó lên. Vân Quân muốn nghe giọng Quân Kì lắm rồi. Không hận, không đau nhiều nữa nhưng rất nhớ. Tôi không dám giận, không dám hận, không dám chán, không dám ghét em. Chỉ là muốn nghe giọng nói của em thôi.
*Tút...tút...*
Tiếng chuông ngân dài nhưng cũng rất nhanh, rất ngắn.
- Alo...