Mấy ngày nay Hứa Kiêu Bạch ngày đêm vùi đầu ôn tập, cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi cuối kỳ. Với số điểm thấp mà miễn cưỡng vượt qua, ít nhất cũng không cần thi lại.
Chị Từ cũng gửi cho cậu một kịch bản trong lần tham gia trường trình này, để cậu quen thuộc trước. Mặc dù không cần phải hoàn toàn dựa theo hình mẫu của kịch bản thiết lập để diễn nhưng hướng đi đại khái không thể sai, cố gắng không bị OOC.
Đồng thời, chị Từ chuyển cho cậu 100.000 tiền đặt cọc, còn lại 100.000 nữa, sau khi ghi hình xong lại đưa tiếp.
Hứa Kiêu Bạch hí hửng đếm kho bạc nhỏ của mình, ước chừng hai mươi vạn. Cậu muốn đổi xe cho đồng chí Hứa, chiếc xe lúc trước là lái xe đại chúng mười mấy năm, hay là ông bà nội lưu lại. Cậu còn phải dành thời gian đi thi bằng lái xe, như vậy sau này có thể đón đồng chí Hứa đi làm.
Chị Từ nhắn tin cho cậu: "Bản đồ đầu tiên là tại một công trường đang thi công, lúc ghi hình sẽ chọn một con tin bị bắt cóc, nhiệm vụ của các cậu là căn cứ vào lời nhắc nhở của nghi phạm mà tìm vị trí của người đó. Tất cả các manh mối đều phải tự mình tìm, các cậu sẽ hóa thân thành một đội thám tử tư."
Hứa Kiêu Bạch vừa nhìn bản đồ, vừa nhắn tin cho chị Từ: "Bản đồ này không phải là người người gọi là Lục tổng kia cung cấp đi?"
Chị Từ trả lời: "Mấy ngày nay chị có tạo quan hệ liên lạc với chủ sáng tạo, nghe nói từ địa điểm đến tất cả những thứ cần tiền, tất cả đều do Lục tổng cung cấp."
Hứa Kiêu Bạch rất buồn bực, Lục Thành Nghiễm trong tay có Phượng Hoàng giải trí, có rất nhiều tài nguyên có thể dùng, vì sao còn muốn lén lút chơi loại đồ chơi nhỏ này? Phượng Hoàng cùng Kỳ Lân giống nhau, lão hí cốt như Lâm Đạt Khôn, Thai Lập Tiêu, tứ tiểu hoa đán như Ô Nhã Tử, A Y Cổ Lệ, Hàn Sắc, Kim Hề Hề, thậm chí ảnh đế lâu đời như Tề Khiếu Hàn, Hứa Tuấn Dương, đều là trụ cột của Phượng Hoàng.
Chẳng lẽ Lục Thành Nghiễm khi về nước lại chuyển sang làm thể loại võng du luôn rồi?
Tất nhiên điều này cũng không biết được, thế giới trực tuyến bây giờ, so với nghành giải trí truyền thống đang phát triển nhanh chóng và còn lớn mạnh hơn. Trong thời đại kiếm tiền nhanh này, tranh đấu võng du chẳng khác nào chiếm được tiên cơ.
Chị Từ nói: "Có thể chỉ là thả thử thôi, nghe nói Lục tổng lai lịch rất lớn, nếu có thể hợp tác lâu dài thì người này có thể là một con cá lớn đấy."
Trong lòng Hứa Kiêu Bạch nói đâu chỉ là một con cá lớn thôi chứ.1 Hắn ta còn là đại vương bát ấy! (ý chửi công như rùa vương bát đản)
Nói ra sợ làm chị Từ sợ hãi, Hứa Kiêu Bạch không nói gì cả. Phòng làm việc nhỏ của bọn họ, trong công ty môi giới dã mông san sát, chỉ có thể xem như là một người cực kỳ không nổi bật. Bản thân ông chủ là một diễn viên kỳ cựu không được biết đến, vì chấn thương chân nên mới rút lui khỏi vòng giải trí và mở một studio này. Theo lời của ông chủ mà nói, là vì yêu mới phát điện, cơ bản là đều lỗ! Nhưng lui vòng làm cái khác, vậy cũng quá không diễn giải. Mở một studio, ít nhất chứng tỏ mình vẫn còn trong giới.
Chị Từ dặn Hứa Kiêu Bạch đi ngủ sớm, sáng mai vào tổ chuẩn bị quay phim.
Hứa Kiêu Bạch tắm rửa xong lên giường, nằm trên giường xem điện thoại. Nhìn thấy web drama mà mình quay trước đó trên Weibo bắt đầu tuyên truyền, Trần Trình là nam 3, là người đầu tiên được đăng ảnh tạo hình. Còn phát ra một đoạn video ngắn, cap ghi là cảnh cut đặc sắc của nam 3.
Cậu nhịn không được mở ra nhìn một chút, phát hiện phía dưới những cmt bình luận icon hình lưỡi liếm màn hình, còn có người gào thét gọi chồng.
Bộ phim drama này là một tiểu chúng IP, trên thực tế, như vậy lại rất khéo léo. IP càng lớn, bộ phim càng dễ dàng không thể quay được trong lòng fan. Loại tiểu chúng này, lại là hướng BoyGirl, rất dễ dàng thu hoạch được fan não tàn.
Trần Trình ở trong đó diễn một thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng, đừng nói, hắn hai mươi ba tuổi nói nhỏ không nhỏ, lại vừa là tuổi thiếu niên, đúng là khi lên hình có vài phần cảm giác thiếu niên. Có điều là sớm như vậy đã bắt đầu thuê thủy quân thổi phồng, còn xào cái gì mà mánh khóe mỹ thiếu niên nữa chữ, không sợ xào ra cái xấu sao?
Lập tức Hứa Kiêu Bạch lại thấy viết một tin khác, weibo nói về tất cả các diễn viên chính của IP này cùng tham gia một chương trình tạp kỹ rất hot. Quả nhiên, có Kim chủ chính là không giống, đúng là một bước lên trời mà.
Từng đợt buồn ngủ ập tới, Hứa Kiêu Bạch nhắm mắt lại, ngáp một cái, lâm vào giấc mộng đen tối.
Ngày hôm sau bị chị Từ liên hoàn đoạt mạng đánh thức, cậu vừa cầm điện thoại di động vừa đi rửa mặt, tùy tiện túm hai nắm tóc đi xuống dưới lầu. Lúc xuống lầu Sở Vi đưa cho cậu một phần bữa sáng, lớn tiếng hô: "Cậu chạy chậm một chút! Cẩn thận hạ đường huyết đâm đầu ngã xuống bây giờ."
Cũng may Hứa Kiêu Bạch đã sớm có phòng bị, trong miệng cậu ngậm kẹo mút, kéo cửa xe ngồi vào.
Lần này chị Từ lái chiếc xe bảo mẫu duy nhất trong công ty, đây là chuyện bình thường chỉ có ông chủ mới có tư cách ngồi. Nhìn vào cấu hình xe, nghệ sĩ trang điểm, trợ lý, tài xế, nhà môi giới.
Hứa Kiêu Bạch oa một tiếng, khoa trương nói: "Hôm nay em cảm nhận được bầu không khí muốn đỏ nha, em mà cũng có đoàn đội rồi sao?"
Trì Dương ở ghế sau hướng cậu chào hỏi: "Tiểu Bạch."
Hứa Kiêu Bạch vẫy vẫy tay với Trì Dương, cũng ném cho hắn một cái bánh bao, rồi tự mình chọc mở túi sữa đậu nành uống.
Chị Từ nói: "Cậu và Tiểu Trì bây giờ là con hàng lớn nhất trong công ty, cho nên tạm thời ưu tiên cho hai người đấy."
Thu nhập của Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương đều là một nửa bổ vào công ty, một mình cậu và Trì Dương là hai mươi vạn, như vậy công ty có thể lấy bốn mươi vạn. Điều này đối với phòng làm việc nhỏ như bọn họ mà nói, đích xác là làm ăn lớn. Chương trình này dự kiến quay tầm một tháng rưỡi, quả thật đáng để đầu tư như vậy.
Vừa uống sữa đậu nành, Hứa Kiêu Bạch vừa nói chuyện với Trì Dương.
Trì Dương ở trong đoàn đội đảm đương dũng mãnh, Hứa Kiêu Bạch đảm đương yếu mềm. Về vị trí của mỗi người, phía trên đã đưa ra một kế hoạch rõ ràng. Tất cả mọi người cần phải làm việc cùng nhau để hoàn thành một loạt các nhiệm vụ.
Bản đồ ở phía Đông thành phố đang xây dựng khu biệt thự, địa điểm rất hẻo lánh, nhưng môi trường rất đẹp. Sau này mà đầu tư vào đó, nó sẽ là nơi tốt mà những người giàu có đến thư giãn nghỉ ngơi.
Ở giữa, chị Từ gọi điện thoại cho đạo diễn, nói là trong vòng nửa giờ nữa sẽ đến nơi. Kết quả chiếc xe chạy đến đường Tân Hà lạch cạch hai tiếng liền chết máy.
Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương xuống xe đẩy, vừa đẩy xe vừa cảm thán: "Xấu hổ quá! Chúng ta là minh tinh đi? Minh tinh nhà người ta ngồi xe bảo mẫu, hai chúng ta lại đẩy xe bảo mẫu."
Trì Dương cười cười nói: "Ông chủ nói chiếc xe này là một người bạn của anh ta bỏ đi không cần nữa, đừng nhìn bề ngoài nhìn cũng được, thật ra nó đã rất cũ rồi."
Hứa Kiêu Bạch cười nói: "Tôi biết, Từ Băng Thanh đã ngồi qua nó mà! Nhưng Từ nãi nãi đó đã gần năm mươi rồi á..."
Nói xong hai thiếu niên cười nghiêng ngả, tay buông lỏng, xe lùi về phía sau.
Trên xe chị Từ thò đầu ra nói: "Hai đứa làm cái gì đấy? Đẩy nhanh lên! Không thể bắt kịp giờ ghi hình mất!"
Mấy người đẩy xe xuống đường đất bằng phẳng, tài xế Lão Triệu kiểm tra qua một chút nói: "Không được, phỏng chừng phải đưa đi sửa chữa rồi."
Mọi người có chút tuyệt vọng, trước không có thôn, sau không có cửa hàng, ngay cả một cái xe bò cũng không gọi được.
Lúc này một chiếc xe công vụ từ bên cạnh đi qua, Trì Dương tiến lên ngăn cản, đối phương trực tiếp phóng vụt qua.
Hứa Kiêu Bạch thấy không công nói: "Anh như vậy không được đâu, nào, xem tôi đây này." Nói xong cậu vén quần đùi của mình lê lộ ra đôi chân thon dài trắng nục, duỗi ra giữa đường. Hai tay trống thắt lưng, làm bộ muốn chặn xe.
Trì Dương hỏi: "Cậu làm như vậy có được không?"
Đúng lúc này, chiếc xe thương gia kia chậm rãi lùi trở lại.
Trì Dương thấy thế, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, con mẹ nó như này mà cũng được á hả???
Hứa Kiêu Bạch nháy mắt với hắn nói: "Thế nào? Ai mà không không quỳ xuống dưới quần short denim của tôi chứ?"
Lúc này cửa xe thương mại bị đẩy ra, Lục Thành Nghiễm chậm rãi từ trên xe đi xuống.
Hứa Kiêu Bạch:... Cậu hiện tại thu hồi những lời vừa rồi còn kịp sao?
Lục Thành Nghiễm tháo kính râm ra, một thân âu phục chỉnh tề sạch sẽ, giày da lau sáng bóng, kiểu tóc tỉ mỉ. Hứa Kiêu Bạch theo bản năng muốn chế giễu hai câu nhưng vừa nghĩ đến thân phận của gương mặt trước mắt mình, cứng rắn nuốt xuống.
Hắn nhìn vào tình hình trước mắt hỏi: "Bị hỏng sao?"
Chị Từ lập tức đi lên hàn huyên, bắt tay Lục Thành Nghiễm nói: "Xin chào Lục tổng! Đây không phải là chúng tôi muốn nhanh chóng đến ghi hình sao? Ai biết được cái xe này lại bị trục trặc cơ chứ."
Lục Thành Nghiễm nhìn một chút nói: "Tiểu Bạch đi theo tôi. Những người khác chờ một chút, 10 phút nữa sẽ có người tới đón các người."
Sau khi nghe Lục Thành Nghiễm nói, phản ứng đầu tiên của mọi người là, vì sao Tiểu Bạch có thể đi theo ngài chứ? Chẳng lẽ không phải dẫn hai diễn viên đến hiện trường quay phim trước sao? Có điều là chờ thêm mười phút nữa cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận. Như vậy vấn đề lại trở về nguyên điểm, nhưng vì sao lại cố tình mang Tiểu Bạch đi trước?
Lúc này trong đầu mọi người chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là, Tiểu Bạch nguy hiểm rồi.
Hứa Kiêu Bạch hướng từ Tỷ ném ánh mắt cầu cứu, từ Tỷ lại vẻ mặt mừng rỡ, một bên đẩy Tiểu Bạch lên xe một bên nói: "Vậy rất cám ơn Lục tổng chiếu cố Tiểu Bạch nhà chúng tôi."
Rầm một tiếng, cửa xe bị đóng lại, Hứa Kiêu Bạch còn chưa kịp phản ứng, xe đã chạy.
Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại di động ra, mở WeChat vào nhóm WeChat "Căn cứ Hí Tinh", gửi bàn tay giơ ngón giữa lên.
Cậu bám lấy ghế trước hỏi Lục Thành Nghiễm: "Chú Lục, chú cứ như vậy đưa tôi đi không sợ mọi người hiểu lầm sao?"
Lục Thành Nghiễm nhìn cậu trong gương chiếu hậu một cái, vừa lái xe đánh vô lăng lên dốc vừa nói: "Hiểu lầm cái gì? Lẽ nào để cậu ở đó rồi tiếp tục lộ đùi sao?"
Hứa Kiêu Bạch chột dạ thè lưỡi nói: "Tôi và đồng nghiệp của tôi đùa giỡn chơi thôi, ai ngờ hiệu quả tốt như vậy chứ."
Lục Thành Nghiễm liếc cậu một cái nói: "Nhìn cậu xem còn có dáng của một học sinh nữa không? Quần mặc ngắn như vậy, nút áo sơ mi cũng không cài kỹ, lộ nửa lồng ngực. Bình thường cậu cũng ăn mặc kiểu này sao?"
Hứa Kiêu Bạch vô ý thức cài cúc, cài được một nửa lại bỏ ra nói: "Cái này mà bảo là ngắn à? Sắp đến đầu gối rồi đấy chú! Trời thì nóng như vậy, tôi cài nữa thì thành luộc hấp luôn à? Điều hòa trên xe chúng tôi thì hỏng, sao có thể giống như chú Lục đây, cho dù mặc âu phục cũng không cần lo lắng sẽ nóng chứ."
Lục Thành Nghiễm làm bộ không nghe thấy câu nói cố ý nói ra của cậu, đem điều hòa mở ra hơi lớn một chút nói: "Trẻ nhỏ bé ngoan, không nên luôn cãi nhau với trưởng bối."
Lỗ tai tiểu hồ ly trắng của Hứa Kiêu Bạch dựng thẳng lên, cái đuôi lắc lắc, trên mặt nở ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, chậm rãi dán vào bên tai Lục Thành Nghiễm đang lái xe nói: "Không cãi nhau, nếu không, chúng ta đổi chỗ khác lên 'đỉnh'?"
Lục Thành Nghiễm đang lái xe, thiếu chút nữa lái xe vào trong hồ của nội thành.