Tháng 9 năm 1970, lúc này đã là đầu thu nhưng nắng vẫn chói chang, trời nóng như đổ lửa, người đi đường cũng nhễ nhại mồ hôi.
Cổng nhà họ Ngô ở đầu thôn phía đông đang đóng chặt, trên bàn có một cái chén sứ bị vỡ nát, trong bát sứ có hai tờ giấy được vo tròn, đám người nhà họ Ngô vây xung quanh, tâm trạng ai nấy đều hồi hộp.
“Mạt Lỵ, con là chị gái, con bốc trước đi.” Người phụ nữ trung niên mặc áo màu vàng nhạt nâng cằm nhìn cô gái trẻ nói.
Ngô Mạt Lỵ có chút hồi hộp, vội bước tới phía trước, trong lòng không ngừng nói thầm, nhất định phải là mình, nhất định phải là mình...
Sau khi mở tờ giấy ra, một chữ màu đỏ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng cuối cùng cũng trở về trong lồng ngực, Vương Vũ Chi là mẹ của Ngô Mạt Lỵ cầm tờ giấy nói: “Ái Hồng, em mau nhìn đi, là Mạt Lỵ đấy.”
Ngô Ái Hồng bình tĩnh cầm chén sứ lên, lấy một tấm giấy khác mở ra, sau đó liền cười nói: “Chị dâu, không phải là em không giúp Mai Tử nhà chị, là do số của Mạt Lỵ may mắn.”