- cậu cũng tới sớm đấy nhỉ ?
Mạc Tuyết vừa ngủ dậy xuống nhà thì đã nhìn thấy Hạ Băng cùng đống hành lý to đùng ở trước cửa. Ba cô hôm qua mới mở lời để Hạ Băng đến đây sống thôi mà, vậy mà cô bạn không tí liêm sỉ này của cô chưa gì đã dọn cả cái nhà qua nhà cô sống, nhà cô cái gì cũng không thiếu cho dù Hạ Băng không mang gì gì chỉ mang xác đến cũng được vậy mà Hạ Băng không những mang xác đến mà ngay cả gia tài cũng mang sang đến nhà cô.
\- cậu đứng ngây ra đó làm gì, giúp mình mang hành lý lên phòng đi chứ.
\- quản gia chú mang hết đống hành lý này trở lại chung cư cho Hạ Băng giúp cháu nhé.
Hạ Băng đứng ngây người nhìn Mạc Tuyết chỉ tay năm ngón mang tất cả hành lý của cô đi trở về nơi cũ. Khó khăn lắm Hạ Băng cô mang được đống hành lý đến đây, chỉ một câu của Mạc Tuyết mà đã nhẹ nhàn mang đi bao cực khổ của cô đi như vậy. Chỉ hận không thể nhào đến đánh cô bạn thân này.
\- tớ chỉ nhận người, không nhận vật. Cậu đó chê nhà tớ thiếu thốn hay gì mà mang cả gia tài của cậu qua đến đây.
Nhìn thấy gương mặt đang giận dữ của Hạ Băng, Mạc Tuyết liền bật cười.
\- cậu đó, nói sớm một chút thì tớ có cần khổ như vậy không, sáng sớm đã một mình vận chuyển đến đây.
Mạc Tuyết vỗ nhẹ vai mỉm cười nhìn Hạ Băng an ủi.
\- ngoan nào, chị đây bù năng lượng cho cưng nhé. Chúng ta đi ăn sáng nào !
~ Thịnh Thế Mạc Tưởng
\- Tưởng tổng hoang nghênh cậu trở lại. Lần này cậu định ở lại bao lâu, hay giống những lần trước chỉ ở lại vài tháng rồi trở về.
Vừa nhìn thấy Tưởng Phong từ ngoài bước vào, giám đốc Thịnh Thế Mạc Tưởng – Cao Viễn An đã thấy sang lấy quàng làm họ. Ai mà không biết tên giám đốc này làm việc chẳng ra cái gì giỏi cái chính là tài ăn nói nếu không cũng đã không được vào tập đoàn lớn Thịnh Thế Mạc Tưởng này làm việc, lại còn làm chức giám đốc.
Nhân tài ngoài kia thì nhiều đấy nhưng chẳng có ai có thể lọt qua nổi phòng nhân sự cho nên cao Viễn An mới có thể ngồi chức giám đốc này lâu như vậy. Nguyên nhân là vì sao thì chỉ có người phòng nhân sự mới biết.
\- tôi còn nghĩ là ai, hóa ra là giám đốc Cao à. Tôi với anh từ khi nào mà thân như vậy, ngay cả tôi cũng không biết đấy.
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người của Cao Viễn An, sắc mặt của anh ta ngay lập tức biến dạng. Anh ta dù gì cũng là tiền bối của Tưởng Phong mà một câu khách sáo Tưởng Phong cũng không nói với anh ta, anh ta đương nhiên là không hề vui vẻ rồi.
\- Tưởng tổng anh cũng thật biết nói đùa, chúng ta dù thế nào cũng là người cùng công ty, anh ít ra cũng nên giữ một ít sỉ diện cho tôi không cần nói thẳng ra như vậy.
Giữ sỉ diện ? Người khác không giữ sỉ diện cho anh thì thôi, anh cần gì phải giữ sỉ diện cho kẻ khác, lại còn là cấp dưới của mình.
\- tôi rất không có thời gian để nói đến sỉ diện của anh, anh ở đây mà tìm sỉ diện lại đi.
Tưởng Phong lạnh lùng quăng ra một câu rồi rời đi, cả ánh mắt cũng không thèm cho Cao Viễn An khiến anh ta nuốt không trôi cơn giận.
“ PHÒNG CHỦ TỊCH ” bảng tên lóe sáng trước phòng, Tưởng Phong đẩy cửa bước vào.
\- ôi, A.Phong cậu quay lại rồi. Ngồi đi !
Vừa nhìn thấy Tưởng Phong bước vào thì ông Mạc đã vui mừng rời khỏi chiếc ghế của mình, còn khách sáo mời anh ngồi xuống ghế.
\- giúp tôi mang hai ly cà phê nóng vào đây.
Ông nhấc máy gọi cho thư ký mang hai ly cà phê vào phòng, sau đó ngồi xuống ghế đối diện với Tưởng Phong.
\- bác Mạc bác có chuyện gì cần bàn đúng không ạ ?
Tưởng Phong làm sao có thể không hiểu được con người của Mạc Thiên, ông ấy sẽ không tự nhiên đối xử nhẹ nhàng với bất kỳ ai ngoài hai đứa con gái của mình. Mà hôm nay lại nói với ngữ điệu lạ thường với anh, anh tức nhiên hiểu có chuyện không lành rồi.
\- hôm nay tôi không có việc công bàn với cậu, chỉ có việc tư muốn bàn với cậu. Chính là đứa con gái út của tôi, cậu chắc biết con bé ?
Mạc Tuyết ? Anh tức nhiên biết rất rõ ràng là đằng khác. Tự nhiên lại nhắc cô với anh, chẳng lẽ ông lại phát hiện ra quan hệ giữa cô con gái mình và anh. Mạc Tuyết cứng miệng như vậy làm sao có thể nói ra được chứ ?
\- con chỉ nghe danh em ấy, nhưng chưa từng gặp qua. Sao bác đột nhiên lại nhắc đến em ấy ?
\- à thì...con bé nhà tôi cũng đã trưởng thành cho nên tôi muốn con bé tìm được người tốt gả đi, như vậy con bé sẽ có thêm người bảo vệ và che chở.
Nói đến đây thì Tưởng Phong đã hiểu rõ ý của Mạc Thiên, ý của ông chính là muốn mang con gái cưng của mình gả cho anh.
\- bác Mạc ý của bác là muốn con giúp em ấy tìm đối tượng ?
" nếu ông đã giả điên thì tôi sẽ giả khùng, xem ai lợi hại hơn " đây chính là ý nghĩ trong đầu của Tưởng Phong. Nếu ông đã không muốn nói thẳng thì anh đành bẻ cong lại vậy.
Hết chương 24