Qua đêm hôm ấy cả người Mạc Tuyết đau nhức đến đi cũng không đứng vững. Còn Tưởng Phong thì hay rồi ăn sạch sẽ cô xong liền phủi mông bỏ đi chỉ để lại tờ giấy mang theo lời nói hâm doạ " nha đầu, đừng để tôi biết ở sau lưng tôi em vẫn muốn ngoại tình bởi vì chúng ta sẽ còn gặp lại ở thời điểm em không ngờ đến "
Mạc Tuyết sau khi đọc xong mẩu giấy cả người như muốn phát hoả, nếu Tưởng Phong mà có ở đây cô thề rằng sẽ đánh đến khi anh chết mới hả dạ nổi, dám lừa cô, thịt sạch sẽ cô còn dám hăm doạ cô trắng trợn như vậy.
Mạc Tuyết cầm lấy quần áo mà Tưởng Phong sai người chuẩn bị đi thay, sau đó liền có xe của Tưởng gia đưa cô về tận cổng lớn Mạc gia.
\- cả đêm không về, có giỏi thì đừng về nữa !
Ông Mạc tuy miệng lúc nào cũng luôn mắng Mạc Tuyết nhưng trong lòng ông luôn lo lắng cho cô. Cả đêm vì không thấy cô về mà sai người lục tung tất cả quán bar, khách sạn lớn nhỏ của cả thành phố để tìm.
Thức cả đêm để chờ tin tức cô nhưng thuộc hạ về báo là đã tìm hết vẫn không thấy cô. Ông Mạc chỉ có thể xuống phòng khách ngồi chờ cô cả đêm, đến bà Mạc khuyên ông đi nghỉ ngơi ông cũng không đi.
Đến lúc mệt mỏi định lên phòng chợp mắt thì lại nhìn thấy cô từ trên một chiếc xe sang trọng bước xuống, ông Mạc mới mặc kệ bản thân mệt mỏi cả đêm mà chạy xem cô nhưng vì không muốn để cô biết ông lo lắng cho cô nên ông chỉ có thể dùng lời khó nghe mắng cô mà thôi.
\- ba...
Bà Mạc từ trên phòng thấy Mạc Tuyết về vui mừng chạy xuống nhưng vẫn là chậm hơn ông Mạc một bước.
\- Tiểu Tuyết cả đêm không về, chắc lại đến nhà Hạ Băng ngủ có phải không ?
Mạc Tuyết nghe bà Mạc nói vậy là biết bà muốn nói đỡ cho cô nên cô cũng nghe theo gật gật đầu.
Bà Mạc biết ông Mạc đã gọi hỏi hai cô bạn thân của Mạc Tuyết xem cô có phải đã qua đêm ở nhà họ không nhưng vì muốn tránh cho hai cha con của họ lại cãi nhau bà Mạc chỉ đành cố gắng nói đỡ cho Mạc Tuyết.
Ông Mạc biết bà Mạc không muốn Mạc Tuyết lại tiếp tục cãi nhau với ông ấy nên xem lời của cô nói cho là thật. Nếu cô con gái của ông đã không muốn nói thật thì ông cũng không muốn ép buộc, điều ông mong là con gái ông bình an vô sự là tốt rồi.
\- cả đêm ông không ngủ rồi, về phòng nghỉ ngơi đi việc của Mạc Thị tôi sẽ thay ông giải quyết.
Cả đêm không ngủ ? Là vì cô sao ? Mạc Tuyết đưa ánh mắt dò xét về phía ông Mạc nhưng ông không thèm quan tâm cô mà trực tiếp đi vào trong.
Mạc Tuyết biết cô từ nhỏ đến lớn đều bị ông trách mắng, đôi khi ra tay đánh cô nhưng trong lòng ông cũng rất đau chỉ là không muốn để cô biết thôi. Bởi vì có một hôm ông mạnh tay đánh sưng mặt tôi còn mắng cô cả ngày hôm đó nhưng đến khi tối trở về phòng thì lại một mình ngồi trách bản thân. Cô đã nhìn thấy ông khóc nhưng cô không nói bởi vì cô biết ông yêu thương cô, tất cả ông làm đều vì muốn cô tốt hơn nhưng bản tính cô sinh ra là đã nghịch ý của ông, cô cũng không muốn điều đó xảy ra.
~
Thời gian thấm thoát trôi qua đã 2 tháng, cơn ác mộng đêm ấy đối với Mạc Tuyết giờ như một cơn gió đã biến mất khỏi tâm trí cô. Cuộc sống cô cũng đã trở lại như bình thường vẫn đi học, vẫn đi quẩy cùng đám bạn nhưng đến một ngày cơn ác mộng khác lại xuất hiện lên trên người cô.
\- Hạ Băng, mình...mình có thai rồi ! Làm sao đây ?
Đầu dây bên kia vừa nhận được tin tức Mạc Tuyết có thai liền cảm thấy sốt ruột thay cô.
Hạ Băng biết Mạc Tuyết bị giáo sư cầm thú của mình cướp đi đêm đầu nhưng không ngờ chính đêm đầu đó lại khiến một thiếu nữ mới 18 tuổi như Mạc Tuyết chưa từng biết yêu, cả nắm tay còn chưa lấy một cái mà đã mang thai chỉ sau một đêm.
Dù biết Mạc Tuyết là người sống theo lối sống phương Tây, rất lạc quan yêu đời đối với chuyện đêm ấy sẽ nhanh chóng cho qua nhưng đối với đứa bé trong bụng là ngoài ý muốn này Mạc Tuyết làm sao có thể tiếp tục lạc quan được chứ ?
\- chiều nay cậu đến nhà mình, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.
Mạc Tuyết trong điện thoại khóc thút thít Hạ Băng có thể nghe thấy được. Nữ hán tử thì cũng là người làm sao mà không biết khóc chứ ?
Tự nhiên lại mang thai, lại chẳng biết ba của đứa bé trong bụng là người thế nào, chỉ biết được là giáo sư mà còn là một đại giáo sư cầm thú cưỡng đoạt thiếu nữ rồi biến mất mấy tháng không thấy đâu.
Hết chương 18