Chương 128 Người xưa gặp lại
“Không, không sai đâu. Thu Nhi, em làm đúng rồi.”
Phù Dung cảm thấy tim như đang có ai đó khoét sâu, đau thắt lại, mắt cũng đỏ cả lên. Cô đã không biết chuyện năm đó của mình lại khiến cho nhiều người phải đau khổ như vậy. Có một Thu Nhi ngốc nghếch tự áy náy, có một Mạc Tử Thâm điên cuồng muốn vực cô dậy. Có một Niệm Thâm ngây thơ mong chờ tình thương từ người mẹ vô trách nhiệm như cô. Nếu như năm đó cô có thể mạnh mẽ hơn, sáng suốt hơn thì có lẽ những người yêu thương cô đã không phải trả giá nhiều đến vậy rồi. Nếu những chuyện này nói đến người phải chịu trách nhiệm, người có lỗi nhiều nhất. Vậy chẳng phải là cô hay sao?
“Thu Nhi, em đừng khóc nữa được không? Em khóc đến ướt cả áo của chị rồi này?”
Phù Dung cố lấy lại tinh thần, trở nên mạnh mẽ hơn. Cô không muốn sự yếu đuối của mình khiến cho mọi người bị tổn thương lần nữa.
“Em khóc nữa là chị đi về đấy, không đi ăn trưa chung nữa đâu.”
Thu Nhi nghe câu nói đe dọa của Phù Dung thì khẽ mếu môi rồi quẹt nước mắt trên mặt.
“Chị đừng về mà. Em không khóc nữa đâu.”
“Ừ, ngoan lắm”, Phù Dung bật cười.
Cô từ nhỏ đã sống trong gia đình đơn thân, chỉ có một bình bà Dung Hoa bên cạnh. Đối với cô nhóc Thu Nhi này, Phù Dung cảm thấy rất giống một người em gái. Cô bé trở thành người thân của cô lúc nào không hay.
“Mà sao khi nãy chị đi lâu quá vậy?”, Thu Nhi khịt mũi, chuyển sang đề tài khác để không phải nhớ lại chuyện cũ nữa:
“Chị không cho em lên công ty, em ngồi trong xe chờ sốt ruột chết đi được. Lát sau thấy chị ra khỏi TG Fintech rồi, nhưng lại không đến đây mà đi đâu nữa ấy?”
Phù Dung thấy Thu Nhi đã nín khóc, liền ngồi thẳng lại, rồi tựa vào lưng xe, trầm giọng trả lời cô bé:
“Khi nãy có một người chặn đường mời chị đi uống cà phê.”
“Ai vậy ạ?”, Thu Nhi ngạc nhiên, sau đó lại từ trả lời, “Carlos Khương Vũ? Anh ta có làm khó chị không?”
“Cũng là nói chuyện bình thường thôi. Hắn ta muốn chị ủng hộ hắn lên điều hành TG Fintech”, Giọng nói của Phù Dung nhàn nhạt, không nhận ra hỉ nộ ái ố trong đó.
“Xùy. Thằng cha điên khùng.”
Thu Nhi bĩu môi đầy bất bình. Từ trước khi gặp lại Phù Dung, Thu Nhi không hề biết Carlos Khương Vũ là người có liên quan tới sự kiện năm đó. Sau khi Phù Dung tìm gặp lại cô, Thu Nhi mới biết được. Cô thế mà hai năm nay lại làm việc chung với tên ác ma đó, nghĩ lại mà thấy rùng mình.
“Thì ra khi nãy chị cố tình đi ra lề đường mà không vào hẻm là để bọn họ không phát hiện ra em sao?”
Thu Nhi vừa nghĩ tới vấn đề này, liền không nhịn được mà nhìn Phù Dung bằng một ánh mắt sùng bái. Chị của cô cũng quá thông minh rồi.
Phù Dung liếc nhìn bộ dạng của Thu Nhi mà dở khóc dở cười. Cô thật không hiểu với cái tính tình con nít này của Thu Nhi tại sao lại có thể leo lên được chức giám đốc tài chính của TG Fintech luôn đó.
“Em hỏi gì mà hỏi nhiều thế hả?”, Phù Dung thở dài, chiếc xe cũng vừa lúc dừng lại nơi nhà hàng:
“Đến chỗ ăn rồi này, vào trong thôi.”
Phù Dung sợ Thu Nhi lại tiếp tục nói nhiều nên vội vàng mở lấy cửa xe mà bước xuống trước. Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật nói nhiều là không bỏ được. Bốn năm trước Phù Dung từng rất đau đầu vì chuyện này. Bây giờ gặp lại xem ra còn nghiêm trọng hơn trước.
“Á, chị Phù Dung, chờ em với.”
Thu Nhi vội vàng nhảy xuống xe, đuổi theo phía sau lưng Phù Dung, trên miệng vẫn không ngừng líu ló nói rôm rả.
Phù Dung từ sáng đến giờ đều phải xử lý công việc của DSM, buổi trưa lại nhận được cuộc họp gấp của TG Fintech nên vội vàng liên hệ Thu Nhi. Đến hiện tại cô mới nhớ ra cô vẫn chưa hề ăn một chút gì cả. Vì vậy khi vào bàn ăn Phù Dung cứ chăm chú mà đánh chén, mặc kệ cô nhóc Thu Nhi nói một mình. Ăn được một lát, bụng đã hơi no, Phù Dung mới nhận ra tiếng nói bên cạnh mình đã mất đi. Cô ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Thu Nhi đã cắm cúi vào chiếc điện thoại, miệng cười tươi rói.
“Nhắn tin với người yêu hả cô bé?”
Phù Dung uống một ngụm nước, mở miệng trêu chọc Thu Nhi.
“Dạ, hi hi”, Thu Nhi không hề e ngại, lập tức thừa nhận, “Em nhắn anh ấy đến ăn chung, sẵn lát đón em về luôn.”
“Hở?”
Phù Dung có chút bất ngờ, cô chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi, không ngờ là Thu Nhi thật sự đã có người bên cạnh.
“Ghê gớm ha. Mấy năm không gặp còn biết cua trai cơ đấy.”
Phù Dung cười cười, ngoài miệng trêu đùa nhưng trong lòng thật tâm mừng thay cho Thu Nhi.
“Xùy, em có cua đâu. Là tự anh ta vác xác đến ấy chứ”, Thu Nhi buông điện thoại, vẻ mặt đầy tự kiêu khiến Phù Dung phải bật cười.
“Vâng, vâng. Thu Nhi nhà chúng ta xinh như hoa thế này, ai lại chẳng yêu thích chứ?”
“Chị đừng có mà chọc em”, Thu Nhi khẽ lườm Phù Dung, rồi nghĩ đến gì đó lại lập tức trở nên vui vẻ:
“Mà thật ra cũng là người quen cả thôi. Chị biết anh ấy đấy.”
“Chị quen á?”, Phù Dung càng thêm bất ngờ. Trong đầu rà soát lại một loạt những người cô quen biết:
“Em làm chị tò mò đấy. Rốt cuộc là ai đấy?”
“He he, em biết là chị đoán không ra mà”, Thu Nhi nhe răng cười vui vẻ, “Anh ấy…”
Thu Nhi vừa định nói tên cho Phù Dung, nhưng ánh mắt liếc đến bóng hình người con trai đang tiến gần về phía hai người. Lời nói trong miệng lập tức thay đổi.
“Người yêu em đến rồi. Chị tự mà nhìn đi.”
Thu Nhi hào hứng nói, sau đó còn đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho người đang đến. Phù Dung thấy vậy thì vội vàng quay đầu lại nhìn thử, khi nhìn rõ người mà Thu Nhi nói là ai thì khẽ sững người. Trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện xảy ra quá trùng hợp, mà con người ta hay gọi nó là định mệnh.
“Sao em đi ăn mà không báo trước với anh. Em gọi gấp quá. Anh vì em mà trốn việc luôn rồi nè. Không biết Từ tổng biết được có mắng không đây.”
Xuân Quang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thu Nhi, khẽ quở mắng cô nàng. Nhưng trong giọng nói đầy sự cưng chiều.
“Anh lo gì. Dù sao Từ Ngưng Viên cũng đâu còn là tổng giám đốc đâu, không mắng anh được đâu. Có em bảo kê cho.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!