Có lẽ bởi vì chúng ta đều chưa đủ tốt,chưa đủ thành thật khi đến với nhau thế nên cuộc tình của tôi và anh cứ loanh quanh như vết dao đâm hằn sâu vào trái tim mình…đúng như anh nói “ giờ nói yêu nhau thì không thể,còn thương nhau thì anh thấy không cần,giữ nhau chỉ làm cho trái tim chúng ta càng khép kín”…
Cảnh lấy tay kéo chăn đắp lên người của Tuyết,anh ta cứ lặng yên ngồi cạnh Tuyết cho đến tận sáng…
Ngoài hành lang có đôi đang to tiếng Cảnh lấy tay bịt tai Tuyết lại…anh ta muốn cô được yên tĩnh…đúng lúc này Tuyết mở mắt,cô giật mình khi thấy Cảnh đang đối diện,bốn mắt nhìn nhau Cảnh bất giác buông tay khỏi tai Tuyết
-Anh…anh làm gì ở đây,sao tôi lại ở đây
Tuyết thấy quần áo bị xé bụng ra liền tát bốp vào mặt Cảnh “ Khốn nạn”
Cảnh cắn răng đến nỗi gân má của anh ta nổi lên,anh ta rất tức giận nhưng cố kiềm chế
-Cô nhớ lại đi,cô là loại đàn bà rác rưởi
Tuyết lúc này mới lơ mơ nhớ Hùng đưa cô về rồi trong cơn mê man Tuyết nhớ có người sờ vào ngực mình…cô ôm miệng vì quá đỗi bất ngờ khi nghĩ về Hùng.Cảnh quay đi Tuyết vội với tay
-Anh đang nghĩ sai về tôi rồi,tôi và anh Hùng đó k có gì cả
-vậy à nếu hôm qua tôi k đến thì hôm nay câu không có gì cả cô sẽ k dám nói đâu,tôi hứa danh dự đấy…
Cảnh bước tiếp Tuyết liền ôm mặt
-Tôi xin anh cho tôi gặp con một lần,dù chỉ một lần thôi…
-Cô vĩnh viễn k có tư cách để gặp nó…đừng để nó biết rằng nó có một người mẹ muốn giết nó ngay từ khi còn ở trong bụng,một người mẹ say xỉn để đàn ông bế vào khách sạn …
Nói đến đây Cảnh nắm chặt tay…
-Tôi chỉ nhìn con một lần là đủ rồi,tôi có sai đến đâu cũng là mẹ của nó ,anh khiến mẹ con tôi xa cách đã quá lâu rồi…tôi cầu xin anh…
Cảnh bước thẳng đi mà không hề do dự…Tuyết ngồi trên giường ôm mặt bật khóc nức nở…” Làm ơn cho tôi gặp con đi ,tôi xin anh”…
Cảnh bước vào thang máy anh ta mặt hầm hầm khiến đôi đi bên cạnh còn cảm thấy đáng sợ…Xuống đến tầng hầm thấy Cảnh đi lên con xe đắt tiền cô gái liền khen tấm tắc…
-Xe kia đẹp anh nhỉ
-Xe ý 30 tỉ chứ mấy thì chẳng đẹp…
-30 tỉ cái xe chắc đại gia rồi,nhìn anh ấy thần thái vãi chưởng,tay đeo con đồng hồ sáng bóng…
-Em lại đang nghĩ gì đấy,đàn bà bây giờ thực dụng quá…
-Sự thật mà,bây giờ có ai chê tiền đâu,lại còn đẹp trai kiểu đàn ông ý …
-Này có ai cứ khen người đàn ông khác trước mặt bạn trai k hả,anh ta vào đây mà đi ra một mình thì là cái loại bóc bánh trả tiền
-Anh cứ nghĩ xấu về người khác…
Lan Ngọc mới tờ mờ sáng đã vội ôm điện thoại xem Cảnh có gọi không nhưng k hề có cuộc gọi nào…cô ta phụng phịu
-Ngay cả một tin nhắn cũng không có,đúng là cục đá…anh ấy càng như vậy lại càng khiến mình muốn chiếm hữu…
Anh trai Lan Ngọc gõ cửa rồi mở vào
-Dậy chưa,anh phải đi công tác ở nhà ngoan đấy
-Anh Hiếu,anh Cảnh rốt cuộc là người thế nào?
-Sao em lại hỏi anh,người yêu em cơ mà
-Người yêu em nhưng là bạn thân anh…
-Anh nói rồi Cảnh đã có hai đời vợ,anh cũng đã nói với em cân nhắc trước khi cứ muốn anh giới thiệu …nó là đứa ít nói ,ít bộc lộ cảm xúc hay tâm sự bất cứ chuyện gì với anh hay lũ bạn thân,nó chỉ đến uống rượu,nói chuyện công việc chứ chưa hề nói gì đến đời tư nên a cũng k thể hiểu rõ nó được…em hỏi anh cũng chịu…
-Anh ý có ưu điểm nào mà anh thấy rõ nhất
-Chức vị cao,nhiều tiền là anh thấy rõ nhất
-Em k hỏi cái đó …
-À nó là bậc thầy katare oánh võ giỏi
-Em thấy anh ấy hời hợt,k hiểu sao lúc em nói làm người yêu nhé anh ấy lại đồng ý,hay anh ấy chỉ muốn trêu đùa em…
-Đừng có mà chủ động quá,nó ghét đàn bà k đúng mực lắm đấy
-Chết cha hôm qua em rủ anh ấy sang nhà mình ngủ
-Điên à,mày với nó có gì chưa
-Chưa,chỉ ôm hôn thì có,mà toàn em chủ động
-Thế anh chịu,anh thua mày rồi chưa có gì mà dám rủ nó về nhà ngủ…rồi nó cười vào mặt anh mày…
Hiếu quay đi
-Kìa anh…anh giận đấy à…anh yên tâm em và anh ấy sắp kết hôn rồi…
Tuyết trở về phòng mặt nghệt ra ,Liên đặt mạnh ly cốc xuống bàn
-Gì cơ lão Hùng đấy định hiếp mày á,ghê gớm thật
-Với tửu lượng của tao thì chắc chắn k say đến mức nthe được,anh ta chắc chắn đã dở trò gì đó vào rượu…nên tao mới gục như thế…
-Đấy cứ chủ quan,mà mày có bao giờ uống với người lạ đâu
-Tại hôm qua buồn quá nên mới vậy…thật sự thấy ân hận quá,tao còn tát anh ta vì cứ nghĩ Cảnh xàm sỡ
-Trời ơi có con với nhau rồi còn xàm sỡ bà được cái vẹo gì
Mặt Tuyết nghệt ra thở dài…
Trở về nhà Cảnh thấy Lan vợ của Lâm cô em dâu đang đánh đứa con riêng của Lâm,đứa bé Bin cũng là cháu ruột của Tuyết…
-Mày nhìn tao k chào lần này là lần bao nhiêu rồi,nay tao đánh chết cha mày
Cô ta tát liên tiếp vào má thằng bé..Cảnh đi tới trừng mắt khiến cô ta thụt lại…
-Chuyện này đến tai cụ sẽ k thích đâu,cụ rất quý các chắt,mẹ kế có ghét đến đâu cũng hãy kìm hãm lại,nín nhịn sẽ tốt hơn…
-Anh à tại nó láo quá nên em đang dậy lại
-Nó chỉ là một đứa trẻ dậy dỗ kiểu này trong gia đình này tôi k đồng ý…
Bin bám vào quần Cảnh rồi nói lí nhí “ Bác ơi cô hay đánh con lắm”
-Tao hay đánh mày bao giờ,lại đây
Cảnh ngẩng lên nhìn Lan lần nữa cô ta sợ lùi lại
-Bin qua chơi vs anh Tôm đi ở đây để Bác nói chuyện với mẹ nhé
-Vâng…
Lâm quát
-Anh cứ để cho mẹ nó dậy,con trai k dậy sau làm tướng cướp
Cảnh vẫn quay ra bảo Bin
-Con đi đi
Lâm thở dài đến gần Cảnh,Cảnh tát bốp vào mặt Lâm khiến hắn giật mình
-Anh điên à
-Vợ mày tát con mày mạnh hơn như thế ,tát liên tiếp,mày nên xem lại mày có xứng đáng làm bố khi k bảo vệ được con mình đẻ ra không,mày bức xúc còn nói ra được chống lại được,nó bị tát nó chống lại được không.Tao chưa bao giờ để con tao rụng một sợi tóc trên đầu chứ đừng nói đến việc để ai đó đánh…ai đánh con tao,tao giết chết nó…
Cảnh vỗ vai Lâm rồi rời đi…Lan đi ra xoa má,Lâm hất tay
-Khỏi xoa,thằng chó ấy nó dám đánh anh
-Quá lắm rồi anh ạ,vùng lên đi anh
-Cô cũng bớt bớt đi,nó sắp k vênh váo dc bao lâu nữa đâu…
-Ở nhà này anh ta toàn chèn ép anh thôi ý
-Cái tát hôm nay tao sẽ trả đủ cho mày Cảnh ạ…
Tay Hùng chủ khách sạn sau khi điều tra về Cảnh hắn ngồi thổi phì phèo khói thuốc nghe nhân viên nói
-Anh ta là chi cục trưởng tổng cục hải quan tỉnh ,cũng là cháu đích tôn nhà họ Vũ nổi tiếng đó ạ
-Ra vậy,hoá ra cô ta lại là vợ cũ của hắn,mẹ kiếp nó đấm tao vỡ sống mũi,cay không chịu được
-Sếp…khách sạn đối diện nhà ta cũng là của nhà họ Vũ
-Trái đất tròn gặp đúng đối thủ ,đáng để tao chơi tới bến…
Hùng thổi phì phèo điếu thuốc…
Cảnh vừa bước vào cửa thấy Lan Ngọc đang ngồi chơi với Tôm…anh ta tỏ ra k vui
-Anh đi đâu vậy,em thấy bảo đêm qua anh k về
-Cơ quan anh có việc bận …
-Dạ vâng,em cho Tôm ăn rồi anh ạ giờ chơi ngoan lắm
-Ừ cám ơn em
Tôm quay ra bảo Cảnh “ Bố ơi cụ bảo mẹ về”
Thằng bé nói ngô nghê,lời nói như nhát dao cứa vào tìm Lan Ngọc…
-Vậy…vậy là sao hả anh
-Em đừng để ý,anh đi tắm đây
-Anh…đêm qua anh ở với ai
-Em có thật sự cần nghe câu trả lời của anh không và điều đó có thật sự quan trọng…
-Em cần nghe em muốn biết…em đã nói giữa chúng ta k được có bí mật mà…
-Đêm qua anh ở cạnh mẹ thằng Tôm,đó là câu trả lời của anh…
Lan Ngọc buông thõng tay,Gió vội bế Tôm đi ra ngoài vì thấy không khí khá căng thẳng..ra ngoài Gió nói vào tai Tôm “ Mẹ của Tôm sắp về với tôm rồi đấy”
-Mẹ Tôm đi làm,cụ bảo thế ạ
-Phải rồi khổ thân con xa mẹ con quá lâu rồi…
Lan Ngọc bên ngoài đập cửa
-Anh nói thế mà được sao,sao anh lại như vậy,anh đang làm tổn thương em đấy anh biết không,Vũ Đức Cảnh anh nói em nghe đi…
Cảnh bên trong nhà tắm anh ta xả vòi nước phun từ trên thẳng xuống đầu trong phòng tắm kính ,anh ta chống tay lên tường cúi đầu nhìn nước chảy xuống chân,hình ảnh Tuyết cứ hiện ra trong đầu Cảnh…anh ta lắc đầu “ Không,tại sao cô ta lại cứ xuất hiện trong đầu mình,cô cút đi,cút khỏi suy nghĩ của tôi”…
Hình ảnh Tuyết lần đầu gặp Cảnh bên bờ biển cùng nụ cười ngây thơ,cô ngủ gật khi ngồi uống trà lần đầu được cảnh mời,hình ảnh Tuyết mặc bộ đồ cô dâu bước vào bên trong…tiếp đến lúc Tuyết tự sát trước mặt mình “…
Cảnh ôm đầu đấm vào tường rồi ngồi bịch xuống dưới nền ,nước cứ chảy xối xả lên đầu anh ta nói khẽ “ Nhiều kí ức tưởng rằng đã vỡ mà lòng hoá ra còn nhớ,trái tim còn run lên là còn chưa quên ,một người như em vẫn khiến tôi muốn gọi tên”
Cảnh ôm mặt…anh ta đang cố đẩy Tuyết ra khỏi trái tim mình…
Tuyết đứng trước cửa nhà họ Vũ…cô đúng lúc thấy Gió bế một đứa bé ra,nhìn đứa bé Tuyết có cảm nhận đó là con mình,cô ôm tim vì quá ngạc nhiên khi thấy đứa bé đã lớn đang nở nụ cười ,đang định bước ra thì Lan Ngọc đi tới chỗ Tôm rồi đặt vào tay thằng bé một lá bùa,thằng bé hỏi
-Cô với bố Cảnh
-Phải rồi cô là người yêu của bố cháu,sẽ sớm là mẹ của Tôm,chúng ta sẽ là một gia đình..
Nói tới đây Tuyết thụt lại…cô thấy thằng bé cười tươi…Tuyết giữ tay lên tim “ Mình sẽ nói mình là mẹ để làm gì rồi sau đó mẹ con lại phải xa nhau,thà mẹ từ xa thấy con khoẻ mạnh là mẹ k còn điều gì trăn trở nữa chàng trai của mẹ ạ,mạnh khoẻ con nhé”
Tuyết lên xe trở về Hà Nội,ngồi trên xe cô ôm đầu khóc rưng rức ,Cảnh vẫn ngồi thẫn thờ trong nhà tắm…Kẻ khóc ,kẻ thẫn thờ khi cả hai đều khó có thể ở bên nhau…họ tự dằn vặt lương tâm của chính mình…cứ thế rời xa nhau…
Ông cụ đánh quân cờ cuối cùng trên bàn rồi nói với con trai
-Nghe nói Cảnh sẽ cưới con bé mới quen
-Dạ vâng cháu nó có bảo con rồi ạ
-Có quá nhanh không,cái gì quá nhanh cũng quá nguy hiểm
-Ui nó yêu nhau là được bố ạ,các con của con cao số về đường vợ con…
-Nhưng tôi nghĩ nó đang cưới vội để cố tình che lấp đi tình cảm thật,nó sợ sẽ khó dứt được vợ
-Vợ nào bố,Tuyết á mẹ thằng cu Tôm á,nó là vợ cũ rồi mà bố nhắc thế làm gì…hai năm rồi còn đâu,thôi bố cứ chuẩn bị ăn cưới tiếp
-Tôi nghĩ khó đấy nó cưới làm sao được khi mà trên giấy tờ Tuyết và nó vẫn chưa ly hôn
-Là sao ah ôi trời,bố đã làm gì rồi…
-Tôi chỉ chấp nhận con bé Tuyết là cháu dâu nên đơn ly hôn của chúng nó nộp lên toà tay tôi xé rồi
-Nó mà biết thì,ôi trời bố…bố có phải bố của con không,sao bố cứ gây chuyện thế …
-Tôi sẽ đích thân đón “ cô dâu mới” của thằng Cảnh về nhà này …
Ông cụ cười nhếch môi đánh quân cờ cuối cùng với tuyên bố sẽ đón “ cô dâu mới”…
The end.