Sáng hôm sau, Thế Vũ đưa Quỳnh Lam đến công ty, trên đường đi Thế Vũ nói :
-Lát đến công ty, em lên phòng một mình nhé. Anh có việc bận đột xuất nên sẽ lên sau.
Tôi nghe Thế Vũ nói thì có chút hơi tò mò, liền quay sang hỏi :
-Anh bận gì hả, không cho em đi theo cùng được sao.
-À, chuyện đàn ông với nhau thôi, em đi không tốt đâu.
-Ừ vậy anh đi mau rồi về nhé. Chiều chúng ta còn đi chọn nhẫn cưới nữa.
-Anh biết rồi, em yên tâm đi.
Sau đó Thế Vũ tiếp tục lái xe, đến công ty Thế Vũ mở cửa cho Quỳnh Lam xuống rồi quay đầu xe lại đi về hướng nhà của Ngọc Ánh.
…..
Ngọc Ánh hôm nay thức sớm hơn mọi ngày vì cô tin Thế Vũ sẽ đến tìm cô ngay thôi. Quả đúng như suy nghĩ, tiếng chuông cửa vang lên, Ngọc Ánh nghĩ là Thế Vũ cho nên vội đi ra mở cửa nhưng người đứng đấy lại là Lâm chứ không phải Thế Vũ. Ngọc Ánh mở cửa với khuôn mặt bí xị rồi đi vào nhà, Lâm thấy Ngọc Ánh không vui nên vội đóng cửa lại xong đi theo vào trong nhà hỏi :
-Có chuyện gì mà mới sáng mặt đã bí xị rồi. Ai làm gì em khiến em tức giận hả.
-À không có gì. Mà anh đi đâu đây.
-Anh qua thăm em chưa đi đâu. Mặc dù công việc bận nhưng anh vẫn dành thời gian tới thăm em, em không vui sao.
Ngọc Ánh định mở miệng trả lời Lâm thì tiếng chuông cửa vang lên, Ngọc Ánh nghĩ lần này chắc chắn là Thế Vũ cho nên vội quay sang nói với Lâm :
-Anh vào phòng em ở trong đó một lát nhé, em có khách tới.
Lâm nghe thì hơi ngạc nhiên, không biết khách gì mà Ngọc Ánh bắt Lâm phải trốn vào phòng. Lâm không hài lòng nhìn Ngọc Ánh nói :
-Khách nào mà không để anh gặp được hả.
-Anh đừng hỏi nhiều bây giờ cứ vào trong phòng em trước đi, lát em sẽ nói anh nghe sau nhé.
Nói xong Ngọc Ánh nắm tay kéo Lâm đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng đi ra trước mở cửa. Quả thật là Thế Vũ đến, Ngọc Ánh nhanh chóng mở cửa để Thế Vũ lái xe vào.
Thế Vũ thấy Ngọc Ánh thì chẳng buồn nhìn, mở cửa xe đi một mạch vào trong nhà, Ngọc Ánh thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo. Vào trong nhà, Thế Vũ ngồi xuống bàn, tay gõ từng nhịp lên trên mặt bàn rồi nói :
-Bây giờ em muốn giải quyết cái thai như thế nào, có chắc cái thai này là của anh không.
Ngọc Ánh nghe Thế Vũ nói vậy thì có chút bất ngờ, nhưng vì lòng tham không đáy của mình cho nên Ngọc Ánh bất chấp nói :
-Anh nói gì vậy, cái thai này không phải của anh thì là của ai. Bây giờ em chỉ muốn cưới thôi. Nếu anh bắt em đi phá, em sẽ tìm tới nhà anh nói mọi chuyện cho cả nhà anh biết, rồi cô vợ hờ bé nhỏ của anh chắc sốc lắm.
Thế Vũ nghe Ngọc Ánh nói thì hai mắt đỏ ngầu lên, tức giận đưa tay bóp cằm Ngọc Ánh rồi nói :
-Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, em đừng để anh phải nóng nhé. Bây giờ mau theo anh tới bệnh viện đi.
-Em không đi, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Tại sao anh lại đối xử với em và con của mình như vậy.
-Chắc gì nó đã là con của anh, trước giờ anh luôn nói muốn cưới em nhưng em một mực từ chối, anh còn năn nỉ em đừng đi Nhật nhưng em vẫn đi. Còn bây giờ chúng ta chia tay lâu rồi anh sắp lấy vợ, anh vì không muốn em làm hại đến bản thân nên mới gặp đến em vào hôm đó nhưng không ngờ em gài bẫy anh bây giờ còn đem cái thai này ra nữa. Em muốn như thế nào đây.
Ngọc Ánh nghe Thế Vũ nói vậy thì vội ôm Thế Vũ rồi nói :
-Vì em yêu anh, vì em muốn con mình có đầy đủ ba mẹ nên em không muốn bỏ đâu. Amh vẫn còn yêu em mà đúng không Vũ.
Thế Vũ gỡ tay Ngọc Ánh đang ôm mình ra rồi nói :
-Anh đã hết yêu em từ cái ngày em quyết định đi sang Nhật rồi. Đêm hôm đó là một sai lầm lớn của cuộc đời anh nên em đừng bao giờ nhắc đến nữa. Cứ cho cái thai này là của anh đi, em không muốn phá thì cứ giữ lại, anh sẽ gửi tiền chu cấp cho em hàng tháng, sau khi sinh ra anh sẽ xét nghiệm ADN. Nếu em còn không biết thân biết phận tìm đến nhà anh thì hậu quả thế nào em tự chấp nhận.
Thế Vũ nói xong thì đi ra trước lái xe trở về công ty, Ngọc Ánh thì vẫn bình thản như không có gì sau đó ngồi uống nước. Chỉ có duy nhất Lâm là người bất ngờ thôi, ở trong phòng Ngọc Ánh, Lâm mở cửa hờ ra thì đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Không ngờ Ngọc Ánh có thai, Lâm chắc chắn đó là của mình nên sau khi thấy Thế Vũ đi, Lâm đi ra ngồi xuống trước mặt Ngọc Ánh rồi hỏi :
-Em nói đi, chuyện cái thai này là sao. Em với Thế Vũ có quan hệ với nhau sau lưng lưng anh. Cái thai này là của anh đúng không.
Ngọc Ánh nghe Lâm hỏi thì khuôn mặt lập tức tái xanh, bởi vì Ngọc Ánh cũng không biết cái thai này là của ai. Ngọc Ánh nghĩ chỉ một lần cùng Thế Vũ thì không thể nào có được, cho nên chắc chắn là con của Lâm nhưng vì lòng tham của mình, Ngọc Ánh đành nói :
-Đây là con của em và Thế Vũ. Phải em và Thế Vũ đã có quan hệ với nhau rồi. Anh nên buông bỏ em đi.
Lâm như không tin vào tai mình, lắc đầu nói :
-Em nói dối, cái thai này là của anh, mỗi lần chúng ta quan hệ anh đều cho vào trong, ngay cả em cũng không dùng thuốc tránh thai thì cái thai này đích thị là của anh.
-Em nói rồi đây là con của em và Thế Vũ, bây giờ em mệt rồi, anh đi về đi.
-Được rồi, bây giờ anh sẽ về. Em nghỉ ngơi đi, chiều anh sẽ qua đưa em đi siêu âm.
Ngọc Ánh buồn chán không trả lời nữa mà đi vào trong phòng đóng cửa một cái rầm. Lâm nhìn theo tầm 5 phút rồi sau đó cũng ra khỏi nhà Ngọc Ánh đến chỗ làm.
Thế Vũ tới công ty liền đi lên phòng mình ngay, thấy Quỳnh Lam đang chăm chú đọc tài liệu thì im lặng đi tới đứng trước mặt nói :
-Anh về rồi đây, vợ anh siêng quá nay đọc tài liệu luôn.
Tôi thấy Thế Vũ về thì mừng rỡ vội gấp xấp tài liệu bỏ qua một bên rồi nói :
-Sao anh đi đâu về trễ quá vậy, em chờ anh mãi.
-Anh giải quyết công việc vừa mới xong là liền về công ty ngay.
-Thôi cũng tới giờ ăn trưa rồi, mình đi ăn đi chứ em đói quá.
Thế Vũ gật đầu sau đó đưa tôi đi xuống căn tin công ty để ăn. Sau khi ăn xong thì tôi cùng Thế Vũ lên lại phòng làm việc, bước vào phòng thì Thế Vũ nói :
-Em vào trong nằm nghỉ tí đi, anh xem giấy tờ để ký đã.
-Dạ, vậy anh xem đi, em vào trong ngủ một lát.
Thế Vũ gật đầu còn tôi thì đi vào trong nằm, tôi lôi điện thoại ra chơi trò bắn trứng khủng long một lát rồi ngủ. Sau khi Quỳnh Lam đi vào thì Thế Vũ lập tức gọi điện cho bên văn phòng thám tử, Thế Vũ muốn điều tra về Ngọc Ánh, cũng như chuyện cái thai luôn. Sau một hồi trao đổi thì bên thám tử hẹn sau 1 tuần sẽ có kết quả cho Thế Vũ. Thế Vũ đồng ý sau đó tắt máy rồi đi vào trong xem Quỳnh Lam đã ngủ chưa, thấy Quỳnh Lam đã ngủ. Thế Vũ đi lại gần hôn nhẹ lên trán Quỳnh Lam sau đó chỉnh nhiệt độ máy lạnh rồi đi ra ngoài xem giấy tờ tiếp .
Tôi mơ màng ngủ đến tận 2 giờ mới dậy, vội rửa sạch mặt mũi, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra. Thấy Thế Vũ còn ngồi xem giấy tờ để ký, tôi đi lại đứng phía sau xoa bóp vai cho Thế Vũ rồi nói :
-Sao anh không gọi em dậy, đi làm kiểu này ba mẹ mà biết la em chết quá.
Thế Vũ cười cười ngừng tay lại kéo Quỳnh Lam ngồi vào trong lòng mình rồi nói :
-Anh thấy em ngủ ngon quá cho nên không nỡ kêu, mà ba mẹ biết cũng đâu có sao. Một mình anh làm dư sức nuôi em rồi.
-Thật không đấy, nuôi một mình em hay nuôi thêm cô nào nữa.
Thế Vũ nghe Quỳnh Lam nói như vậy có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng biến mất, trở lại bình thường. Thế Vũ đưa tay nhéo nhẹ má Quỳnh Lam rồi nói :
-Nuôi thêm con của chúng ta chứ nuôi ai.
-Thôi không nói với anh nữa, em lại chỗ làm việc đây.
Tôi nói xong thì đứng dậy rời khỏi người của Thế Vũ đi lại chỗ bàn làm việc của mình xem tài liệu. Xem chán chê thì cũng tới giờ về, tôi vội gấp lại hết bỏ qua một bên đi lại nói Thế Vũ :
-Tới giờ về rồi, hay mình đi xem nhẫn luôn đi anh.
-Được rồi, em muốn sao cũng được. Thôi chúng ta về nào.
Sau đó cả hai chúng tôi đi xuống bãi lấy xe và đến trung tâm thương mại chọn nhẫn. Đi dạo một vòng thì tôi cũng chọn được cặp nhẫn vừa ý, nhưng khi hỏi giá thì khá cao. Tôi liền nói nhỏ với Thế Vũ :
-Thôi mình đi chỗ khác lựa đi anh, ở đây mắc lắm.
-Không sao, anh có tiền mà, e thích cặp nhẫn nào thì chọn đi.
Sau đó Thế Vũ đưa cái cặp nhẫn tôi vừa lựa nói nhân viên thanh toán đi, tôi ngăn lại nhưng không được. Sau khi Thế Vũ thanh toán xong thì chúng tôi về nhà, trên đường về tôi cứ tiếc đứt ruột số tiền mua cặp nhẫn ấy. Có lẽ Thế Vũ cũng nhận ra nên an ủi tôi rằng :
-Anh biết em tiếc tiền nhưng đời người chỉ có lần quan trọng này nên anh muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho em. Sau này em thích gì cứ mua, đừng đắn đo nhé.
-Thôi, mai mốt em sẽ mua một con heo để tiếc kiệm tiền, lỡ như sau này anh có sa cơ thất thế chúng ta có cái mà dùng.
Thế Vũ nghe tôi nói vậy thì cười phá lên, tôi cảm thấy hơi quê nên liền nói :
-Anh cười gì đấy, em nói không đúng sao.
-À, anh cười vì vợ anh lo xa quá, vậy giờ có muốn đi mua heo đất không, anh đưa đi mua luôn.
-Thật không, vậy thì đi luôn nha. Mà mua về thì anh phải cho tiền em đút vào trước đấy nhé.
-Ừ, mua đi rồi anh cho tiền đút.
Tôi vui quá nên quay sang hôn lên má Thế Vũ khiến Thế Vũ có chút ngạc nhiên, tôi cũng cảm thấy ngại nên nói :
-Anh mau tập trung lái xe đi. E ngắm đường phố đây.
Thế Vũ chỉ biết cười trừ sau đó lái xe tới chỗ bán heo đất, Quỳnh Lam lựa được con heo ưng ý thì đi vào xe nói Thế Vũ cho tiền đút. Thế Vũ chỉ tay vào má, Quỳnh Lam liền hôn một cái, Thế Vũ cười tít mắt rút trong bóp ra 1 xấp tiền 5 trăm mới keng đưa cho Quỳnh Lam rồi nói :
-Tất cả đều cho em hết đấy, mau đút vào heo đi.
Tôi cầm xấp tiền trên tay ngơ ngác chưa kịp download, tầm 2 phút thì mới mở miệng nói :
-Anh cho em hết hả, sao nhiều quá vậy. Em không dám lấy đâu, nhỡ ai biết nói em đào mỏ anh nữa.
-Trời, em bây giờ đã là vợ anh rồi thì em có đào tới tận dưới đáy cũng không ai dám nói đâu. Tiền của anh cũng như tiền của em mà, em mau đút vào heo đi.
-Vậy thì em nhận đó nhé, sau này anh mà đòi em cũng không trả cho đâu.
Thế Vũ bất lực với cô vợ trẻ của mình, sau đó lái xe đi về nhà còn Quỳnh Lam thì đút tiền khi nãy Thế Vũ cho vào heo, vừa đút vừa cười như một đứa trẻ.