Thế Vũ trên đường về vừa lái xe vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua, không ngờ Ngọc Ánh lại bỏ thuốc mình như vậy. Rồi lấy tay vỗ lên trán mình, không biết ăn nói sao với Quỳnh Lam. Suy nghĩ một hồi thì Thế Vũ cũng lái xe về tới nhà cho nên Thế Vũ sẽ quyết định giấu kín chuyện này. Lái xe vào chỗ để, Thế Vũ nhìn trước nhìn sau rồi đi nhanh vào nhà, định sẽ lên phòng thẳng luôn nhưng bắt gặp ba mẹ đang ngồi uống nước trà nên Thế Vũ đi lại ngồi xuống nói :
-Con chào ba mẹ ạ, Quỳnh Lam đã dậy chưa ạ để con đưa mọi người đi chúc Tết.
Ông Hoàng ngước lên gật đầu rồi tiếp tục đọc tờ báo đang giang dở. Bà Kim nhìn Thế Vũ trong đầu không khỏi thắc mắc vì sao sáng sớm mà nó đã ra ngoài hay là đi từ đêm qua. Bà không hài lòng nhìn Thế Vũ hỏi :
-Con đi đâu mà bây giờ mới về vậy, có phải con đi tìm con nhỏ người yêu người gì đó của con phải không.
Thế Vũ nghe mẹ nói vậy thì khuôn mặt bắt đầu cho chút thay đổi, giống như kiểu đi ăn trộm mà bị bắt vậy đó. Nhưng nhanh chóng biến mất đi, Thế Vũ cố gắng giữ khuôn mặt ở trạng thái như bình thường rồi trả lời mẹ :
-Dạ, không có đâu ạ. Con chia tay cô ấy rồi, bây giờ cô ấy cũng đang ở Nhật. Tại tối qua thằng Bảo nó gọi rủ con đi nhậu nên con mới đi, do uống say quá nên con ngủ ở nhà nó luôn.
Bà Kim nghe Thế Vũ nói có phần không đáng tin, tính hỏi nữa nhưng nghĩ hôm nay là mùng 1 tết nên bà lại thôi. Bà nghĩ giờ này Quỳnh Lam chưa ngủ dậy cho nên liền nói với Thế Vũ :
-Con mau lên phòng tắm rửa thay quần áo đi, Quỳnh Lam nó ngủ chưa dậy đâu. Đi nhanh lên kẻo con bé nó dậy, nó hỏi đấy.
-Dạ, vậy con lên phòng đây nhé.
Bà Kim gật đầu còn Thế Vũ thì nhanh chóng đi lên phòng, trước khi vào phòng, Thế Vũ nhìn sang thấy phòng Quỳnh Lam còn đóng cửa nên Thế Vũ thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại rồi lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm xong, Thế Vũ chải tóc gọn gàng rồi đi ra ngoài, thấy phòng Quỳnh Lam vẫn chưa mở nên đi lại gõ rồi đứng chờ.
….
Tôi đang ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, tôi giật mình tỉnh dậy , bỏ cái mền qua một bên rồi đi lại mở cửa. Cứ tưởng là ai, thì ra là Thế Vũ, tôi gãi gãi đầu hỏi :
-Có chuyện gì không mà anh qua tìm em sớm vậy.
-Bây giờ là 9 giờ rồi đó cô bé ơi chứ sớm gì nữa. Ba mẹ đang chờ em ở dưới nhà để đi chúc Tết đó.
Tôi nghe xong không kịp trả lời Thế Vũ mà đóng cửa phòng lại, Thế Vũ nhìn Quỳnh Lam như vậy chỉ biết lắc đầu mỉm cười rồi đi xuống nhà chờ thôi. Tôi phi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong tôi ra chải tóc rồi thoa một tí son sau đó đi xuống nhà. Đi xuống nhà thấy mọi người đang chờ mình, tôi cảm thấy hơi có lỗi nên liền đi lại nói :
-Dạ con chào ba mẹ, con xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu ạ. Con hứa lần sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ.
Tôi nói xong thì nhìn sang Thế Vũ như muốn cầu cứu, nhưng Thế Vũ chỉ im lặng rồi cười. Tôi đưa mắt liếc sang mẹ thì mẹ kéo tay tôi ngồi xuống ghế rồi nói :
-Không sao cả, do tối qua con thức khuya quá đó. Thôi đã đầy đủ rồi thì chúng ta cùng nhau đi chúc Tết thôi.
Thế Vũ cùng ba đứng dậy đi ra trước, còn tôi và mẹ đi theo sau. Khi ra xe, mẹ nói tôi ngồi ghế trước với Thế Vũ, còn ba mẹ ngồi phía sau. Tôi định nói không nhưng mẹ đã nói vậy nên đành lên ghế trước ngồi, Thế Vũ thấy tôi ngồi thì nghiêng người kéo dây an toàn lại cho tôi rồi lén hôn lên má tôi nữa. Tôi sợ ba mẹ thấy nên liền đánh nhẹ lên vai Thế Vũ rồi liếc một cái nhưng Thế Vũ chỉ cười rồi sau đó lái xe đi. Cả nhà chúng tôi đến nhà anh trai của ba, khi vào nhà tôi được mẹ nhắc đây là vào chào ngay không bác cả gái hay bắt bẻ lắm. Cho nên khi gặp người phụ nữ ăn mặc sang trọng tôi liền cúi đầu chào hỏi
-Con chào tất cả mọi người ạ, con chúc mọi người năm mới vui vẻ hạnh phúc bình an ạ
Sau đó có mỗi bác trai là nhìn tôi mỉm cười gật đầu, tiếp theo Thế Vũ cũng chào mọi người còn mẹ thì nắm tay tôi giới thiệu :
-Đây là con dâu nhà em, tên là Quỳnh Lam qua tết là chúng nó cưới rồi, hai bác chuẩn bị quần áo đẹp để đi họ nhé.
Bác cả gái nghe mẹ nói vậy thì nhìn tôi giống kiểu mỉa mai xong rồi nói :
- Con bé này bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì đấy em Kim.
-Con bé năm nay vừa tròn 20 chị ạ. Nhà em đủ giàu rồi nên con bé không cần phải đi làm, chỉ việc ở nhà chơi thôi chị.
Tôi nghe mẹ nói xong thì liền nhìn sang vẻ mặt của bác cả gái, có vẻ tức giận lắm. Nhưng cũng nhanh chóng biến mất, bâc ấy xoay xoay cái nhẫn trên tay rồi nói :
-À, chị quên mất, nhà vợ chồng em Kim thiếu gì tiền, con dâu việc gì phải đi làm đúng không.
-Chị nói chí phải rồi đó. Thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta qua uống nước trà thôi chị.
Tôi cảm thấy bác gái còn muốn nói nữa nhưng khi mẹ nói vậy thì ậm ờ đi ra ngồi cùng với mọi người. Tôi ngồi kế Thế Vũ, nghe mọi người nói chuyện hầu hết đều ở công ty cho nên tôi không biết gì cả, đành ngồi im nghe. Sau một hồi nói chuyện khá lâu thì ba nói :
-Thôi gia đình em tới chúc tết anh chị với các cháu, bây giờ chúng em về nhỡ may nhà có khách nữa. Anh chị với các cháu hôm nào sang ăn cơm với gia đình em nhé.
Bác trai gật đầu sau đó bắt tay ba, tôi cùng Thế Vũ chào mọi người rồi về nhà. Khi về đến nhà, bà Kim bực mình ngồi xuống ghế nói với chồng rằng :
-Anh thấy không, chỉ vì em nghèo nên chị dâu anh lúc nào cũng muốn xỉa xói em, bây giờ đến cả con dâu của em cũng muốn xỉa xói nữa.
Ông Hoàng xưa nay đều biết vợ mình không ưa gì chị dâu và ngược lại cho nên chỉ đi lại an ủi vợ mình rồi nói :
-Thôi anh biết rồi, em đừng buồn nữa. Năm mới phải vui vẻ lên chứ, ai nói gì kệ họ, chúng ta không quan tâm. Chúng ta chỉ cần quan tâm đến gia đình mình thôi.
Bà Kim nghe chồng mình nói vậy thì liền mỉm cười hài lòng, vì xưa nay chồng bà luôn bênh vực bà, không để bà thiệt thòi gì cả. Sau đó thì ba mẹ đi lên phòng, còn tôi và Thế Vũ ở lại dưới nhà. Tôi nãy giờ chứng kiến cảnh ba dỗ dành an ủi mẹ thì buộc miệng nói :
-Uớc gì sau này chồng của em cũng sẽ giống ba, luôn luôn bênh vực, không để em phải thiệt thòi hay tủi thân gì thì hay biết mấy.
Thế Vũ đứng kế bên nghe Quỳnh Lam nói vậy thì liền ôm chầm lấy Quỳnh Lam rồi nói :
-Anh hứa sẽ luôn đối xử tốt với em, sẽ không để em chịu thiệt thòi hay tủi thân gì nữa. Hãy tin ở anh nhé.
Tôi nghe vậy thì nước mắt tự nhiên tuôn ra, vì từ lúc mẹ mất đi đã chẳng còn ai nói với tôi những câu nói như vậy cả. Thế Vũ thấy tôi khóc thì luống cuống buông tôi ra rồi lau nước mắt cho tôi, vừa lau Thế Vũ vừa nói :
-Có phải lại nhớ mẹ đúng không, thôi ngoan nào, đừng khóc nữa ráng nốt ngày kia anh đưa về với mẹ nhé.
-Dạ, thôi em lên phòng đây, anh có muốn đi đâu thì đi đi.
-Anh ở nhà với em luôn, thôi cùng lên phòng đi.
Sau đó cả hai chúng tôi lên phòng, tôi vào phòng thay quần áo ra, Thế Vũ cũng vậy. Một lát sau Thế Vũ cầm bộ bài qua phòng tôi rủ tôi đánh bài, tôi gật đầu chơi cùng. Sau một hồi, tất cả số tiền Thế Vũ có đều nằm trong lòng tay tôi. Nhìn vẻ mặt không chịu thua của Thế Vũ mà tôi buồn cười không chịu được. Chơi xong thì chúng tôi xuống nhà ăn cơm rồi lên phòng ngủ. Buổi chiều thì ba mẹ đi chúc Tết nên ở nhà buồn quá tôi đi qua phòng Thế Vũ định rủ anh ấy đi chơi. Nghĩ vậy tôi đi qua liền, đưa tay định gõ cửa nhưng thấy cửa mở nên tôi đi vào luôn. Nhìn ngó xung quanh không thấy Thế Vũ đâu, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Không cần phải nhìn tôi cũng biết là Thế Vũ vì trên người anh ấy có một mùi hương rất quen thuộc. Tôi xoay người lại, đưa tay vòng lên cổ Thế Vũ rồi nói :
-Anh đi đâu đấy, em định qua phòng kiếm anh rủ anh đưa em đi dạo đây, ở nhà buồn quá.
Thế Vũ nhìn tôi cười cười rồi lấy tay vuốt nhẹ lên sóng mũi tôi rồi nói :
-Vậy vợ anh muốn đi đâu, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để đưa em đi tất cả những nơi em muốn.
Nghe Thế Vũ gọi tôi là vợ đột nhiên hai má tôi ửng hồng, tôi ngại ngại nên buông tay ở cổ Thế Vũ ra rồi đi lại giường ngồi. Thế Vũ thấy vậy cũng đi lại ngồi cùng tôi luôn, tôi vừa nghịch đồ ở trên bàn tôi vừa nói :
-Ai là vợ anh khi nào vậy.
-Thì em chứ còn ai khác nữa.
-Ủa, em nhớ lúc trước ai có nói đứa con nít như em yêu đương cái gì mà ta.
-Ai nói vậy, chứ anh đâu có nói đâu hihi.
Tôi định trả lời Thế Vũ nữa nhưng đột nhiên khựng lại khi thấy tấm hình nhỏ của Thế Vũ chụp cùng một cô gái, trong rất thân mật. Tôi đoán đây là cô gái tên Ngọc Ánh mà Thế Vũ yêu, tự dưng trong lòng tôi dấy lên cảm giác bất an. Tôi quay sang thấy Thế Vũ đang nói chuyện điện thoại cho nên liền để tấm hình lại chỗ cũ, chờ Thế Vũ nói chuyện xong thì tôi hỏi :
-Anh với cô gái tên Ngọc Ánh đã giải quyết xong chưa.
Thế Vũ nghe Quỳnh Lam hỏi vậy thì có chút bất ngờ, làm Thế Vũ nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Thế Vũ đi lại gần ngồi xuống cầm tay Quỳnh Lam rồi nói :
-Anh với cô ấy chấm dứt rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nhé. Chờ qua tết chúng ta làm đám cưới được không.
-Khi nãy em có nhìn thấy tấm hình nhỏ của anh và một cô gái, đó có phải là Ngọc Ánh không.
-À…đúng là cô ấy. Anh dọn dẹp rồi mà chắc còn sót. Để anh đem đi bỏ.
Thấy Thế Vũ cầm tấm hình lên đứng dậy bỏ sọt rác thì tôi ngăn lại, dù sao hai người họ cũng có 4 năm yêu nhau, đâu thể nói quên ngày một được. Tôi đưa tay cầm lại tấm hình rồi nói :
-Thôi anh không cần đem vứt đâu, em tin anh mà. Hy vọng anh đừng làm em thất vọng, đừng để em cảm thấy lấy anh là sai lầm, cuộc đời em đủ khổ rồi.
Nói xong tôi đứng dậy đi về phòng, còn Thế Vũ thì sững người lại vì câu nói của Quỳnh Lam, trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Giá như đêm qua Thế Vũ không đến nhà Ngọc Ánh, giá như Thế Vũ không uống ly rượu đó thì đã không có chuyện như vậy xảy ra rồi. Thế Vũ ngồi vò đầu bứt tóc chán nản, nên liền đi ra ban công đứng hút thuốc. Nhìn dòng xe qua lại, Thế Vũ lại thở dài sau đó gạt điếu thuốc rồi vào lại phòng nằm.