Còn về Cố Tần và Cảnh Vân Tranh, thì sau khi biết được người bạn qua mạng của mình là chị dâu của người con gái mình thích, thì Cố Tần cũng nhiều lần nhắn tin với Lâm Quân Nhi, để hỏi han về Cảnh Vân Tranh.
Thật ra nhìn bằng mắt thường thì ai cũng có thể nhìn ra được Cố Tần và Cảnh Vân Tranh đã là một cặp đôi chính thức rồi, chỉ còn chờ người trong cuộc xác nhận nữa thôi. Nhưng có lẽ là việc xác nhận vẫn nên để phía nhà trai lên tiếng trước thì sẽ hay hơn.
Đầu tiên thì Lâm Quân Nhi đã bày ra ba kế hoạch để Cố Tần tỏ tình người con gái cậu ấy yêu, tuy nhiên thì với bản tính nhút nhát, rụt rè thì Cố Tần vẫn sợ sệt, anh sợ nếu như Cảnh Vân Tranh từ chối thì cái tình bạn nhỏ này của họ cũng sẽ không còn. Hơn nữa Cố Tần cũng sợ Cảnh gia sẽ không chấp nhận cậu ấy, nói sao thì người ta cũng muốn gả con gái cho một người mạnh mẽ, có thể bảo vệ được con gái của họ, chứ không phải một người con trai ngại giao tiếp như cậu ta.
Sự tự ti này của Cố Tần làm cho cả Lâm Quân Nhi và những người muốn giúp cậu ta cũng bó tay chịu trói. Hôm nay, là ngày đầu tiên Cảnh Vân Trạch chính thức gặp mặt Cố Tần với tư cách là bạn của Lâm Quân Nhi, mặc dù vẻ mặt hiện tại của Cảnh Vân Trạch không được thân thiện lắm, nhưng anh vẫn rất bình thường, không hề có ác gì hay thành kiến gì cả.
Có lẽ đứng trước anh lớn thì Cố Tần cũng có chút sợ hãi, nói sao thì anh cũng là Lão đại hắc bang, cậu ta cũng chỉ là một người bình thường, cho dù có chút tài mọn nhưng cũng chẳng đủ để so sánh với Lão đại của Trạch Quân bang được. Lâm Quân Nhi cũng nhìn ra vẻ mặt lo sợ của Cố Tần, cô liền nhìn sang chồng mình rồi cười khổ, rõ ràng gương mặt của Cảnh Vân Trạch chính là một gương mặt gợi đòn, dù biết anh không có ác ý gì đâu, nhưng cái vẻ mặt bất cần đời này của Cảnh Vân Trạch đúng là rất dọa người.
Lâm Quân Nhi liền đi đến chỗ của Cố Tần, chỉ tay về phía của Tước Xạ và Đàm Xuyên, nói:
- Có thấy cậu ấy không?
Cố Tần gật đầu, lúc này, Lâm Quân Nhi liền nói tiếp:
- Trước kia Tranh Nhi từng rất thích cậu ta, nhưng bây giờ con bé đã từ bỏ được rồi vì cậu ta đã có vợ sắp cưới. Nhưng tôi muốn nhắc cho anh nhớ, hiện tại thì cậu ta... Vẫn độc thân!
Giống như nghe thấy sét đánh ngang tai, vì theo như những gì mà Lâm Quân Nhi nói thì nếu cậu ấy không nhanh lên thì Cảnh Vân Tranh sẽ một lần nữa bị người khác cướp mất sao! Như vậy không được.
Nói xong, Lâm Quân Nhi cũng quay về bên cạnh của chồng, anh nhìn cô, nói:
- Em nói gì với cậu ta vậy?
- Em chỉ hù dọa tí thôi. Chàng trai này nếu không gây sức ép cho cậu ấy thì sẽ chẳng bao giờ chịu mở lời đâu.
Nói xong, Lâm Quân Nhi liền nhìn Tước Xạ, mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa Tước Xạ và Đàm Xuyên không hẳn là gắn bó, nhưng hình như cô có thể nhìn thấy được sợi dây liên kết giữa cả hai, Lâm Quân Nhi chỉ nhìn lên bầu trời xanh, nhẹ nhàng mỉm cười... Nhưng đám mây cũng kéo dần khoảng cách với nhau, giống như là có gương mặt của Diệp Vấn xuất hiện, cô ấy cũng đang nhìn xuống và theo dõi từng đường đi nước bước của Lâm Quân Nhi vậy.
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Có thể em hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc, nhưng em cũng phải quý trọng sức khỏe của bản thân. Hôm qua thì chăm lo cho Thiếu Hà, hôm kia lại lo cho hôn sự của Tuệ Y, hôm nay lại còn lên kế hoạch cho buổi tỏ tình này của Cố Tần. Bà xã, em đừng lo nhiều như vậy chứ.
Mặc dù anh trách móc vậy thôi, chứ anh biết rằng cho dù anh có nói gì thì cô cũng có cách phản bác lại mình thôi. Tính cách này của vợ anh chắc chắn sẽ không thể thay đổi rồi, nhưng không sao... Cho dù Lâm Quân Nhi có lo lắng cho bao nhiêu người thì vẫn còn Cảnh Vân Trạch ở sau chăm lo cho cô.
Cảnh Vân Trạch siết chặt bàn tay nhỏ của vợ mình, sau đó thì nhìn sang Cố Tần đang cố gắng lấy dũng khí, bất chợt, Lâm Quân Nhi lại nghiêng đầu nhìn chồng mình nói:
- Anh vẫn chưa tỏ tình em, vẫn chưa cầu hôn em!
- Bà xã, cho dù anh muốn thì em cũng phải cho anh kinh phí chứ. Em xem, tiền bạc của anh đều đưa em hết, anh lấy gì để mua nhẫn tỏ tình hay cầu hôn em đây!
Nghĩ đi nghĩ lại, thì Lâm Quân Nhi thấy Cảnh Vân Trạch nói cũng đúng. Nhưng thôi kệ, không tỏ tình cũng được, không cầu hôn cũng chẳng sao, ít nhất thì hiện tại cô là phú bà, còn Cảnh Vân Trạch thì là người ăn cơm mềm.
Tầm gần hai tiếng sau, nắng cũng bắt đầu tắt dần, hoàng hôn trên núi tuy không hẳn hoàn hảo như biển, nhưng nó lại có một vẻ đẹp khác nhau, vừa kín đáo vừa quyến rũ, vừa nhẹ nhàng lại còn tinh tế. Truyện Quan Trường
Cảnh Vân Tranh được Cố Tần cố ý đưa đến đây, ban đầu cô còn tưởng anh đưa mình đi vào rừng đã để hái vài vị thuốc ở trong rừng, sau đó thì sẽ chế biến bánh bằng những loại nguyên liệu đặc biệt đó. Nhưng đi được cũng lâu rồi, đã sớm đi qua rất nhiều dược liệu quý nhưng Cố Tần vẫn mảy may chẳng đoái hoài đến.
Bất chợt Cố Tần dừng lại, hành động kỳ quái của Cố Tần đã khiến cho Cảnh Vân Tranh giật mình, cô lo lắng nhìn anh, nói:
- Cố Tần? Anh không sao chứ?
Nhưng sau đó, ánh mắt của Cố Tần hằn lên một tia kiên định, anh nhìn thẳng vào mắt của Cảnh Vân Tranh, sau đó liền nắm lấy tay của cô ấy đặt lên ngực trái của mình. Hành động bất ngờ này càng làm cho Cảnh Vân Tranh lúng túng và hoảng loạn hơn, vốn định rút tay lại, nhưng đã bị anh ghì chặt vào tim. Cô có chút sợ hãi, liền ấp úng nói:
- Cố... Cố Tần... Anh... Anh có ý gì vậy? Buông... Buông... Buông tôi ra.
- Cảnh Vân Tranh, anh thích em.
Ba chữ "Anh thích em" của Cố Tần đã làm cho mọi thứ xung quanh tựa như là đã ngưng lại, trong hoàn cảnh này thì chỉ còn có Cảnh Vân Trạch và Cố Tần là vẫn nhìn vào mắt của nhau. Nhưng cô cũng chẳng biết nói gì nữa, đột nhiên lại được tỏ tình... Mà còn là ở trong khu rừng thiêng nước độc như vậy nữa...
Giả sử... Giả sử cô từ chối thì có bị giết rồi giấu xác hay không? Bất chợt, Cảnh Vân Tranh lại lắc đầu, cô đang nghĩ cái quái gì thế này, sao tự dưng lại nghĩ những điều tiêu cực như vậy chứ.
Tuy nhiên, cái lắc đầu kia của Cảnh Vân Trạch lại làm cho Cố Tần lầm tưởng là cô từ chối mình. Gương mặt của anh có chút thất vọng, sau đó thì lại tự cười chế giễu bản thân, nói cũng đúng thôi... Làm gì có một người con gái nào lại thích anh chứ, một thằng con trai vừa nhát gan lại còn vô dụng, chẳng làm gì nên hồn... Anh thật sự không nên nói ra điều này mới đúng, bây giờ đến cả việc làm bạn cũng chưa chắc có thể.
Bỗng chốc, bàn tay của Cố Tần lại buông lơi, Cảnh Vân Tranh liền nhìn anh, sau đó thì tiến một bước, đến gần bên anh, mỉm cười nói:
- Tại sao anh lại thích em?
- Không có lý do, đơn giản là vì em thôi.
Nghe đến đây, Cảnh Vân Tranh liền mỉm cười hài lòng, giữ lấy cổ áo của anh rồi kéo anh xuống, cô đang chủ động hôn anh! Là cô đang chủ động hôn anh sao?
Hai mắt của Cố Tần có chút trợn lên, nhưng sau đó thì anh choàng tay ôm chặt lấy người con gái này, có vẻ như những gì Lâm Quân Nhi nói đúng... Cảnh Vân Tranh không phải hoàn toàn không thích anh.
Sau khi chính thức thành đôi, thì Cố Tần vẫn nhìn cô, hỏi:
- Tại sao vừa rồi em lại hỏi anh như vậy?
- Đơn giản là nếu yêu nhau vì cái gì đó thì đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất thôi. Nhan sắc có thể xinh đẹp thì sau này cũng sẽ có lúc xấu xí, tàn tạ. Tính cách thì sẽ thay đổi theo từng ngày... Chỉ có chính bản thân em, là duy nhất ở trên đời, em chỉ là em, không cần vì ai mà thay đổi.
Cố Tần có chút kinh ngạc nhìn cô, hóa ra Cảnh Vân Tranh không phải là người đơn thuần hay có suy nghĩ đơn giản, mà thật ra là vì cô chẳng muốn suy nghĩ phức tạp. Giống như câu "Người khờ có phúc của người khờ".
- Đúng rồi, em chỉ là em, và chẳng ai có thể thay thế được.
- Đúng vậy.
Dừng một chút, Cảnh Vân Tranh liền đi lên trước mặt của anh, sau đó còn dang tay ra, mỉm cười tinh nghịch nhìn anh, nói:
- Chào mừng anh đến với thế giới của em.
Cố Tần cũng bị câu nói này chọc cho bật cười, anh chầm chầm tiến đến, ôm lấy cô gái của mình, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, sau đó liền đáp:
- Cảm ơn em vì đã cho phép anh bước vào thế giới của em.