Còn về Phùng Đạt, sau khi cứu Quý Mẫn khỏi một tai nạn thì Phùng Đạt cũng đã nhận được lời cảm ơn cũng như là xin lỗi từ Lâm gia, cậu ấy cũng có biết rõ Lâm Tuệ Y không có tình cảm với mình nên đã mỉm cười chúc phúc cho Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi.
Có lẽ đối với đoạn tình cảm ngắn ngủi này thì Phùng Đạt vẫn chưa thể nào quên được, khi biết tin Lâm Tuệ Y sẽ kết hôn thì cậu ta cũng chỉ nhắn tin chúc mừng chứ không xuất hiện. Sau khi biết tin đó thì vài ngày sau, Phùng Đạt đã gửi lại lời từ biệt với Lâm Tuệ Y, ý định của cậu ta vốn dĩ muốn giúp Phùng thị sẽ tiến đến con đường xuyên quốc gia, trước kia là vì cô ấy nên mới đắn đo không dám quyết định, bây giờ nhìn thấy người con gái mình yêu đã tìm được bến bờ hạnh phúc rồi thì Phùng Đạt cũng phải tìm đến lý tưởng của bản thôi.
Cũng như Phùng Đạt, Phàn Chúc Hạo trước kia cũng từng có ý định sẽ tiếp tục học tiếp và từ biệt với mối tình đơn phương thời sinh viên của mình. Cậu ta đã từng đến Mỹ để đăng ký, nhưng cuối cùng thì vẫn không từ bỏ được Lâm Quân Nhi, đành phải gạt bỏ kế hoạch lúc đó mà quay về Ung Thành để gặp cô.
Có lần Phàn Chúc Hạo đã hẹn gặp Lâm Quân Nhi tại một quán nước quen thuộc, trước kia còn học cùng nhau thì dường như ngày nào Phàn Chúc Hạo, Lâm Quân Nhi và Triệu Thiếu Hà đều ngồi ở đây cả, đến khi hai người họ đến mà nhân viên ở đây vẫn còn nhận ra.
Phàn Chúc Hạo nhìn cảnh vật quen thuộc, những thức uống quen thuộc... Nhưng người trước đã thay đổi, bất giác có chút đắn đo, cậu ta nói:
- Em và Cảnh thiếu vẫn ổn chứ?
- Anh ấy rất thương em. Chúc Hạo, anh cũng nên để ý xung quanh đi, biết đâu đã có người để ý anh thì sao!
Nghe vậy, Phàn Chúc Hạo cũng không đáp, cậu ta chỉ cười nhạt. Sau đó liền kể lại, cách đây vài ngày thì Lâm Tào và một cô gái có đến tìm cậu ta, vốn dĩ Phàn Chúc Hạo cũng không hiểu tại sao cha cô lại đến tìm mình, nhưng khi nghe nói cô gái kia là tình đầu của Cảnh Vân Trạch, còn đang mang thai con của anh, lúc này Phàn Chúc Hạo còn nghĩ là Cảnh Vân Trạch đã phản bội Lâm Quân Nhi, nên cũng có ý định hợp tác với họ... Mục đích là để đưa Lâm Quân Nhi về mới mình.
Nhưng cũng may, cũng may Phàn Chúc Hạo vẫn chưa ngu ngốc đến mức bị lợi dụng, lúc cả ba vừa định hợp tác thì Triệu Thiếu Hà đã xuất hiện, cũng nhờ cô ấy nên Phàn Chúc Hạo mới cảm ơn vì biết mình vẫn chưa rơi vào cái bẫy của Dương Dung Nhuệ.
Vốn dĩ theo kế hoạch của Lâm Tào và Dương Dung Nhuệ lúc đó thì cô ta sẽ đến Dinh Trạch trước, sau khi nói lời qua tiếng lại với cô thì sẽ dùng kế khiến bản thân tự mình té, vừa hay lúc đó Cảnh Vân Trạch sẽ đến... Cô ta vẫn đinh ninh Cảnh Vân Trạch vẫn còn tình cảm với mình nên sẽ dễ đẩy Lâm Quân Nhi ra khỏi anh, trong khi cô đang đau khổ thì Phàn Chúc Hạo sẽ xuất hiện, hai người sẽ được ở bên nhau.
Lúc nghe thấy kế hoạch ngớ ngẩn này của Dương Dung Nhuệ thì Lâm Quân Nhi càng thấy buồn cười, quả nhiên con người sống trên đời phải có não... Nhưng Dương Dung Nhuệ có não mà tại sao lại không chịu sử dụng vậy chứ? Đúng là đáng tiếc thật đấy.
Phàn Chúc Hạo nhìn thấy cô cười liền hỏi:
- Em cười gì vậy?
- Em chỉ cảm thấy đáng thương thôi, làm sao có thể ngu dốt đến mức đó vậy chứ. Đây chắc hẳn là thất bại của tạo hóa rồi, người bình thường không thể ngu được như vậy.
Với cái miệng độc của Lâm Quân Nhi thì Phàn Chúc Hạo nghe nhiều rồi, cậu ta sớm cũng đã quen rồi. Nhưng vốn dĩ lúc đó tình yêu đã làm cho Phàn Chúc Hạo mù quáng, những lời cô ả nói điều làm cho cậu ta phải suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau này... Nhưng may mắn, may mắn là cậu ta đã không làm như vậy.
- Quân Quân, em phải hạnh phúc đấy.
Lâm Quân Nhi nhìn Phàn Chúc Hạo, sau đó liền cười một cái, đáp:
- Dĩ nhiên rồi. Hơn nữa, anh cũng phải hạnh phúc... Hãy làm cô gái của anh hạnh phúc.
Phàn Chúc Hạo gật đầu, sau khi đưa Lâm Quân Nhi về nhà thì Phàn Chúc Hạo cũng có quay lại ngôi trường của mình, nơi này là nơi anh đã tỏ tình với Lâm Quân Nhi nhưng lại bị từ chối, bây giờ anh lại phải nói lời từ biệt với nó, từ biệt mối tình đơn phương nhiều năm, từ biệt tình cảm mình đã dành cho cô,... Nhưng những lời từ biệt kia không phải kết thúc, mà đó là khởi nguồn của một mối tình khác, một đoạn tình cảm khác, một cơ hội mở ra để anh bước đến cánh cửa của hạnh phúc.
Vì sau khi Phàn Chúc Hạo xoay người lại định rời đi, thì đã nhìn thấy Triệu Thiếu Hà. Cô đã đi theo anh từ khi anh đưa Lâm Quân Nhi về nhà, chầm chậm tiến đến phía của anh, đứng trước mặt của Phàn Chúc Hạo, Triệu Thiếu Hà cười nói:
- Chúc Hạo...
- Thiếu Hà? Sao em lại ở đây?
Lúc này, Triệu Thiếu Hà liền nhón chân hôn lên môi của anh, hành động này của cô đã làm cho Phàn Chúc Hạo có chút đứng hình. Nhưng ngay giây sau thì cô đã bỏ đi, vốn dĩ Triệu Thiếu Hà nghĩ bản thân sẽ không có cơ hội nào nữa nên mới nhắm mắt làm liều, nhưng khi cô vừa đi được ba bước thì bàn tay đã bị Phàn Chúc Hạo giữ lại, anh xoay người của cô lại, bế cô đặt lên lan can của trường, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày nói:
- Em là lưu manh sao?
- Em? Lưu manh?
- Còn không phải sao? Không phải lưu manh thì tại sao lại hôn anh, đã hôn anh rồi còn bỏ chạy?. Tìm đọc thêm tại _ T𝐑u𝐌T𝐑UY E𝐍.𝙫𝒏 _
Triệu Thiếu Hà mím môi, cô có chút cứng miệng, nhưng lúc này thì Phàn Chúc Hạo lại nhớ đến lời của Lâm Quân Nhi, có lẽ người cô nói chính là cô gái lưu manh này. Bất chợt, Phàn Chúc Hạo lại thấy cô gái này cũng khá đáng yêu đó chứ, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, hành động của Phàn Chúc Hạo trực tiếp làm cho Triệu Thiếu Hà kinh ngạc, cô liền mở to mắt nhìn anh. Nhưng Phàn Chúc Hạo không nói gì, anh chỉ hôn lấy môi của cô, nụ hôn mãi vẫn không dứt được, vì sợ các học sinh sẽ thấy nên Phàn Chúc Hạo liền nói vào tai của cô:
- Em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Ngay lúc này thì Triệu Thiếu Hà mới tỉnh táo lại, cô muốn bỏ chạy nhưng đã sớm bị anh tóm lại, cười nói:
- Lưu manh hôn xong rồi chạy?
- Em không phải lưu manh! Có anh là lưu manh thì có!
- Ồ? Vậy sao? Triệu Thiếu Hà, em thật sự thích anh sao?
Nghe câu hỏi thẳng như ruột ngựa của Phàn Chúc Hạo thì Triệu Thiếu Hà cũng không biết nên trả lời thế nào, bây giờ cô chỉ muốn chui xuống đất để bớt ngại, chứ người bình thường không thể hỏi thẳng thắn như vậy được. Nhưng gạt bỏ liêm sỉ, Triệu Thiếu Hà liền nhìn vào mắt anh, gật đầu.
- Được, vậy tối nay em đến nhà anh đi.
Nghe vậy, Triệu Thiếu Hà liền dùng hai tay ôm lấy cơ thể của mình, trừng mắt nhìn anh, nói:
- Anh định làm gì?
Phàn Chúc Hạo bị hành động đáng yêu này chọc cho bật cười, sau đó anh liền véo chóp mũi của cô, nói:
- Sang nhà anh ăn cơm, chứ em nghĩ anh sẽ làm gì em?
Triệu Thiếu Hà bất giác đỏ mặt, là do đầu óc của cô quá đen tối hay là do cái gương mặt đạo mạo này diễn quá tốt? Nhưng còn chưa kịp để cô nói gì, thì Phàn Chúc Hạo lại tiếp tục ghé vào tai cô, nói:
- Nếu em không ngại, thì anh cũng sẵn sàng phục vụ em.
Gương mặt của Triệu Thiếu Hà đã đỏ đến tận mang tai rồi, thấy cô gái e thẹn đáng yêu như vậy thì Phàn Chúc Hạo cũng không trêu chọc cô nữa. Đưa tay xoa đầu của cô rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Lời từ biệt không phải là kết thúc... Mà là bắt đầu một hành trình mới, có thể đây mới là hành trình của anh nên có, bây giờ không phải quá muộn, vì ít nhất thì anh không bỏ lỡ cô gái tốt này!