Tố Tố cảm thấy Sở Lăng Xuyên không chỉ hư hỏng bình thường, luôn vào những lúc thế này sử dụng chiêu đấy, thật sự quá đáng. Nhưng cô cũng bi ai cho bản thân, mỗi lần anh dùng cách này thì cô liền không chống đỡ được phải đầu hàng, thực không có tiền đồ rồi.
Nàng không có tiền đồ, nhưng so ra thì vẫn kém Sở Lăng Xuyên cực không có tiền đồ, cứ hôn như vậy dẫn đến kết cục người nào đó chịu hành hạ, muốn nhưng không chiếm được, cuối cùng chán nản đi tắm nước lạnh, còn Tố Tố lại mơ màng ngủ.
Ngủ ngon một đêm, sáng Chủ nhật khi Tố Tố đang cùng Sở Lăng Xuyên ăn sáng thì thông tín viên chạy đến, sau khi báo cáo, được Sở Lăng Xuyên đồng ý thì lúc này mới đẩy cửa đi vào: "Báo cáo doanh trưởng, dưới tầng có người tìm anh."
"Là ai?" Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi.
"Đông Lâm Húc." Thông tín viên nói xong liền cười thần bí, "Doanh trưởng Lôi cho vào."
Sở Lăng Xuyên giãn mày, trong mắt lóe lên vui vẻ làm Tố Tố không hiểu, "Tôi sẽ xuống." Sở Lăng Xuyên nói xong, thông tín viên cúi chào rồi xoay người ra ngoài, còn anh thì tiếp tục từ từ ăn cơm.
Tố Tố có chút khó hiểu, không phải có người tìm sao, tại sao anh lại không để người ta đi lên, cũng không chào hỏi, ngược lại còn có dáng vẻ cùng cô ăn sáng như thế này, thực sự kỳ quái mà.
Ăn xong, Sở Lăng Xuyên mới lấy khăn lau miệng, nói với Tố Tố: "Bảo bối, em ở phòng chờ, anh xuống chào hỏi khách."
"À..." Tố Tố thấp giọng lên tiếng, nhìn bóng dáng anh rời đi, cô tò mò liền đi tới cửa sổ, ngồi trên giường nhìn xem là có chuyện gì thì chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang đang đứng dưới tầng.
Nhìn quân hàm, cũng giống Sở Lăng Xuyên, là trung tá, vóc dáng khá cao cũng không khác Sở Lăng Xuyên là bao, nhìn cũng phải một mét tám trở lên, bề ngoài rất đẹp trai nhưng lại không bằng tiểu Xuyên Xuyên.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông này lai giả bất thiện, khí thế kia giống hệt dáng vẻ muốn đánh người. Chính là Tố Tố đang suy nghĩ thì liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đi xuống tầng, đứng đối diện người đàn ông kia.
Hai người đàn ông cao lớn, một hùng hổ, một người lại giống như vừa lấy được món hời nào đó, vô cùng rắm thúi, đương nhiên cái người rắm thúi ấy chính là chồng cô rồi. Lúc này, Tố Tố lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn lại, mấy cửa sổ phòng khác cũng ló ra mấy cái đầu, đều là đến xem náo nhiệt ư?
Người nhòm đầu ra nhìn cũng chào Tố Tố, sau khi Tố Tố chào lại thì quay đầu, nhìn bọn Sở Lăng Xuyên. Chỉ thấy hai người đàn ông đứng song song hai người đàn ông khác, bắt đầu cởi áo, cái người tên Đông Lâm Húc cũng bỏ mũ xuống ném cho chiến sĩ trẻ bên cạnh.
Toàn bộ đều đã chuẩn bị xong, hai người tạo một tư thế, nhìn nhau như hồ rình mồi, dáng vẻ sẽ đánh nhau, lúc này Tố Tố mới phản ứng kịp, đánh nhau? Vậy cô phải làm sao bây giờ? Đi tới khuyên can hay tiến lên bảo vệ người đàn ông của mình?
Cô nghĩ chuyện bảo vệ Sở Lăng Xuyên không khác gì chuyện cười, hơn nữa, mấy binh sĩ giống Sở Lăng Xuyên đều có dáng vẻ xem náo nhiệt. Huống chi, Đông Lâm Húc gì gì đó cũng là chiến sĩ, chẳng lẽ sẽ không thực sự đánh nhau, mà chỉ là đàm luận?
Tố Tố hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì, theo bản năng di chuyển, xoay người đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy thông tín viên đang đứng đó, cười hì hì nhìn cô, "Chị dâu."
Vừa thấy vẻ mặt thông tín viên này, Tố Tố càng thêm khẳng định, không có chuyện gì quá đáng sợ, không khỏi hỏi: "Dưới kia có chuyện gì vậy?"
Thông tín viên cười giải thích, "Chị dâu, chúng em đã nhìn đến không còn thấy kỳ lạ nữa rồi, hàng năm doanh trưởng Đông đều đến đọ sức với doanh trưởng chúng em, cho nên chị dâu không cần lo lắng, không có việc gì cả."
Còn có việc chứ, Tố Tố vẫn không hiểu, đây là vì sao, có nguyên nhân hay là do chuyện khác? Cô nghĩ vẫn nên xuống tầng như trước, thông tín viên có chút lo lắng bản thân chưa giải thích rõ ràng, đi bên cạnh Tố Tố: "Chị dâu, thực sự không có việc gì, chị đừng nóng vội."
Đang nói thì bên ngoài phát ra tiếng kêu, Tố Tố cùng thông tín viên vội vàng xuống tầng. Đi ra ngoài liền thấy Sở Lăng Xuyên cùng Đông Lâm Húc đã bắt đầu, trừ Tố Tố cùng thông tín viên ra, trên tầng cũng có không ít người xuống xem trận đấu.
Hình như hai người đang đấu vật, Tố Tố không nhìn ra chiêu thức nào cả nên chỉ có thể nhìn cho vui. Cô chỉ nhìn thấy chân của Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc chuyển động, tay dùng lực, đều muốn quẳng đối phương ngã xuống.
Thế nhưng thể lực ngang nhau, chiến đấu một lúc, hai người ai cũng không ngã, người vây xem cũng sốt ruột, hai người họ di chuyển mình cũng di chuyển, còn kêu quẳng ngã đi, quẳng ngã đi, hận không thể thay Sở Lăng Xuyên quật ngã Đông Lâm Húc.
Vào lúc này, thông tín viên đã sớm quên mất Tố Tố, chạy tới cổ vũ Sở Lăng Xuyên, nhảy hẳn lên hô, quẳng ngã hắn, quẳng ngã hắn!
Nhìn trận đấu, Tố Tố nghĩ thầm, thôi, cô nhìn xem cũng được rồi. Đôi mắt to tròn khẩn trương nhìn chằm chằm hai dáng người cao to đang đọ sức, cô nhịn không được mà khẩn trương vì Sở Lăng Xuyên, đặc biệt mong muốn chồng mình quật ngã cái người Đông Lâm Húc này đi.
"Hay!"
Mọi người hô to một tiếng, thì ra Sở Lăng Xuyên đã quật ngã được Đông Lâm Húc, Sở Lăng Xuyên thở hổn hển, trên mặt không hề che dấu nụ cười, nói với Đông Lâm Húc bị quật ngã dưới đất: “Còn muốn đến hay không đây?”
Đông Lâm Húc nhanh chóng đứng dậy, chiến sĩ trẻ giúp anh cầm mũ cũng đi đến. Anh tự tay nhận lấy mũ của mình rồi đội lên, lạnh lùng liếc nhìn Sở Lăng Xuyên, một lời cũng không nói, dường như muốn đi.
"Đứng lại!" Sở Lăng Xuyên hô một tiếng, người cũng tiến lên một bước, vươn tay vỗ bả vai hắn, nắm lấy, quay đầu nhìn những người đang xem náo nhiệt kia: "Cũng giải tán đi, nhìn gì chứ!"
Mọi người lập tức tản đi, Tố Tố lại đứng không nhúc nhích, Sở Lăng Xuyên nói với Đông Lâm Húc: "Đông tử, chớ đi vội, đến chỗ tôi ngồi một chút, dù gì cũng phải gặp em dâu cậu chứ."
Sắc mặt lạnh nhạt của Đông Lâm Húc mới dịu đi chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn về phía Tố Tố đang ngây ngốc đứng đó. Ánh mắt anh không lạnh lùng như khi nãy nhưng theo Tố Tố thì vẫn vô cùng dọa người.
Khuôn mặt rét lạnh, ánh mắt rét lạnh, vẻ mặt cũng rét lạnh, Tố Tố nhịn không được nghĩ đến ba chữ, hắc diện thần, không phải do anh đen bao nhiêu mà là do khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh. Người này còn dọa người hơn so với Sở Lăng Xuyên nhiều, không khỏi cảm khái thực sự núi cao còn có núi cao hơn.
"Vợ, đến đây."
Nghe Sở Lăng Xuyên gọi, Tố Tố giống như vừa được triệu hồi, đi tới chỗ bọn họ, được Sở Lăng Xuyên ôm vào lòng.
Đông Lâm Húc không nói lời nào, Sở Lăng Xuyên liền giới thiệu: "Đông tử, đây là vợ tôi, An Nhược Tố. Tố Tố đây là Đông tử, Đông Lâm Húc, gọi anh Đông tử là được."
"Chào anh Đông tử." Tố Tố mỉm cười chào hỏi, chỉ cảm thấy anh rất cẩn thận, không biết nói cái gì cho phải, nói xong liền nhìn Sở Lăng Xuyên, tiếp tục nói: "Vào nhà ngồi đi, đừng đứng ở chỗ này."
Đông Lâm Húc nhìn Tố Tố một cái, lại nhìn Sở Lăng Xuyên, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: "Là tôi cho em dâu mặt mũi."
Sở Lăng Xuyên câu môi, vỗ mạnh bả vai Đông Lâm Húc, "Được! Ăn xong cơm trưa hẵng đi, hôm nay chúng ta phải tụ họp một lúc."
Tố Tố hoàn toàn đã nhìn ra, hai người này nhất định là bạn thân, lại thích so đấu. Trận đấu khi nãy cùng lắm cũng chỉ là đùa vui mà thôi, cũng có thể là một kiểu chào đặc biệt.
Ba người lên tầng đi đến căn phòng của bọn họ, gương mặt Đông tử và Sở Lăng Xuyên đầy mồ hôi, tay còn dính đất, Tố Tố liền chỉ vào nhà tắm: "Các anh trước đi rửa mặt đi."