Thứ bảy, Tố Tố vẫn phải đi làm. Chủ nhật là tiết Trung thu, được nghỉ phép. Ngay sau đó là lễ Quốc khánh, cho nên, suốt cả mấy ngày đó Tố Tố đều không phải đi làm. Như vậy, mọi người cũng bớt phải quan tâm đến cô một chút.
Buổi sớm Tố Tố đi đến trường học rồi, thì mới biết được là đã có chuyện xảy ra ở cổng trường như vậy. Bởi vì cô vừa vào văn phòng đã bị các giáo viên trong trường đều vây quanh rồi. Ai nấy đều hỏi ông xã của cô như thế nào, làm sao có thể lợi hại như vậy. Hỏi cô ngày hôm qua người đã bắt tội phạm ở cửa trường học kia, có phải ông xã của cô hay không.
Tố Tố hoàn toàn mờ mịt. Cô không hề nghe thấy người nhà mình nói lại chuyện này. Sau một phen hỏi han loạn lên, rốt cuộc Tố Tố cũng biết được chiều ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra ở cửa trường học. Hóa ra là, có một người đứng ở cửa trường, trên tay cầm lọ a xít sunfuric chuẩn bị hành hung người, đã bị ông xã của Tố Tố bắt được.
Người nọ nói, ông xã của cô vô cùng uy vũ, chỉ ra tay một cái thì lập tức đánh rơi vỡ lọ a xít sunfuric trong tay của tên tội phạm. Mặt khác lại còn nói thật khoa trương hơn nữa chính là, sau đó Sở Lăng Xuyên còn một tay kéo tên tội phạm kia dậy, quăng ra xa vài mét. Chuyện có thật sự khoa trương dến mức độ như vậy hay không?
Nghe mọi người miêu tả chuyện xảy ra xong, ý niệm đầu tiên của Tố Tố chính là, người nọ muốn hướng về phía cô, nhưng đã bị Sở Lăng Xuyên mau chóng khám phá ra, rồi sau đó hắn đã bị anh đã chế ngự hắn. Sau đó anh đã giao tên tội phạm cho cảnh sát mang đi. Thế nhưng mà cả ba ba của cô và Sở Lăng Xuyên, thì lại chưa có một ai từng nhắc tới chuyện này. Đại khái là sợ cô bị sợ hãi, hoặc có thể là chuyện ấy không có quan hệ gì với cô chăng?
Các đồng nghiệp của cô, sau sự tò mò là đến sự hoảng loạn. Mọi người suy đoán là chắc có người nào đó đã đắc tội, nên người ta mới tới đây để trả thù. May mắn là tên tội phạm kia đã bị ông xã của Tố Tố chế ngự rồi, bằng không hậu quả thiết tưởng không sao chịu nổi.
Mọi người thấy bộ dạng của Tố Tố một bộ mờ mịt không biết gì, cũng không còn ép hỏi cô nữa. Xem ra là Tố Tố cũng không hề hay biết chuyện gì. Nói không chừng là tin tức đồn đại này truyền đến cũng sai lầm rồi, có khi cũng không hề liên quan gì đến ông xã của Tố Tố cũng nên.
Bát quái xong, mọi người đi lên lớp học.
Cả một ngày này Tố Tố đều có chút không yên lòng. Cuối cùng cũng đã tới lúc tan việc. Cô cũng không còn chờ các đồng nghiệp khác, lôi kéo cái túi của mình liền vội vã rời đi. Đi ra đến cửa trường học, Tố Tố đã nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang đứng ở cửa phòng bảo vệ.
Cô đi tới, hướng anh nhẹ nhàng cười cười, nhưng kỳ thực trong lòng cô thấy rất đau lòng. Mỗi ngày anh đều phải đi đến trưởng để đón cô, cứ phải chạy tới tới lui lui như vậy: "Anh đã đến đã lâu chưa vậy? Chúng ta đi về nhà thôi."
"Anh mới đến không bao lâu." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng kéo tay của Tố Tố đi đến vị trí anh dừng xe. Lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe, cho xe chạy về phương hướng nhà của mình. Tố Tố vẫn nhìn Sở Lăng Xuyên. Cô nhìn anh đến mức độ, chính anh cũng không biết có phải là mình đã phạm phải sai lầm gì rồi hay không. Chuyện này thật sự làm cho anh, cho dù không làm chuyện gì sai, cũng cảm thấy chột dạ: "Bảo bối, có chuyện gì vậy? Sao em lại cứ nhìn anh như vậy? Anh thật bỡ ngỡ quá."
Tố Tố chống tay lên nâng mặt mình, ánh mắt nhìn anh không hề nháy mắt, cũng chỉ cười nói: "Nghe giang hồ đồn đại, ngày hôm qua ở cổng trường của em có một vị đại hiệp đã ra tay, chế ngự và bắt được một kẻ bắt cóc người. Xin hỏi, vị đại hiệp kia có phải là anh hay không?"
Sở Lăng Xuyên đưa một bàn tay ra cầm lấy tay Tố Tố, cũng nói đùa lại: "Đúng là tại hạ bất tài, xin hỏi phu nhân có gì chỉ giáo?"
Hai người không nhịn được liền cười rộ lên. Tố Tố đặt tay Sở Lăng Xuyên trở lại trên tay lái, nói dặn dò anh: "Anh chuyên tâm lái xe đi."
Nói xong, Tố Tố như chợt nghĩ tới điều gì đó, hơi hơi nhíu mày, hỏi lại anh: "Vậy cái người ngày hôm qua bị bắt đó, có phải chính là cái người đã động tay chân ở trên xe của em hay không vậy? Ba ba có nói với anh kết quả thẩm vấn hắn hay không?"
"Việc này anh cũng đã hỏi qua ba ba rồi. Người kia không có gì liên quan đến vụ án này. Hắn là hướng về phía một vị phụ huynh nào đó cũng có con đi học ở trong trường của em dạy, trùng hợp đã bị anh bắt gặp phải." Sở Lăng Xuyên nói xong con ngươi liền trầm xuống. Xem ra, việc này không thể một chốc là xong được rồi.
Tố Tố vừa nghe tên tội phạm kia muốn hướng về phía một trong những học sinh đáng yêu của cô, nghĩ đến liền thấy hoảng sợ một trận. Thật may mắn là hắn đã bị Sở Lăng Xuyên ngăn chặn lại, bằng không, đứa trẻ còn non dại như hoa thế kia. . . Những người này thật sự là quá tàn nhẫn, may mắn là đã không có chuyện gì xảy ra.
Chính lúc Sở Lăng Xuyên còn đang lái xe, thì chuông điện thoại di động của anh vang lên. Sở Lăng Xuyên tự tay lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi áo mình ra, nhận cuộc gọi. Từ bên trong truyền đến giọng nói của Thiệu Minh Thành: "Xuyên tử, ngày xxx tháng mười này là sinh nhật của con gái tôi. Đến lúc đó cậu có thời gian thì nhất định phải đến đó nhé. Phía chị dâu tôi cũng chưa nói gì đâu, đến sau này nhất định sẽ nói. Vì biết cậu là người bận rộn, cho nên trước tiên phải hẹn trước với cậu một chút."
"Được rồi, nếu như có rảnh tôi nhất định sẽ đến."
"Tốt lắm, cứ như vậy nhé."
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau rất dứt khoát. Chuyện chính đã nói xong rồi, liền trực tiếp cúp máy luôn. Sở Lăng Xuyên hỏi Tố Tố: "Con gái của Minh Thành lớn độ bao nhiêu tuổi rồi?"
Tố Tố nghĩ một chút trả lời: "Sắp được ba tuổi rồi."
"Minh Thành tổ chức tiệc sinh nhật cho đứa nhỏ." Sở Lăng Xuyên cũng hiểu tại sao Thiệu Minh Thành muốn mời khách đến dự tiệc. Bởi vì dựa theo tập tục của địa phương, sinh nhật ba tuổi của đứa nhỏ là cực kỳ quan trọng.
Tố Tố cũng hiểu, mới vừa rồi là Thiệu Minh Thành gọi điện thoại tới. Có thể nói, sự kiện sinh nhật của Tiểu Khả Ái, chính là thời gian thực vui vẻ. Tiểu Khả Ái cũng đã sắp ba tuổi rồi. Tố Tố nghĩ đến Tiểu Khả Ái, lại nghĩ đến Tiểu Bao Tử của cô. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là đã đến sinh nhật của Tiểu Bao Tử rồi, cậu nhóc sẽ tròn hai tuổi. Nghĩ đến đây, trên mặt Tố Tố đều là vẻ tươi cười, rồi sau đó vẻ tươi cười liền biến đổi trở thành nghiêm túc. Cô ngước đôi mắt đẹp nhìn sang Sở Lăng Xuyên hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên, sinh nhật của con trai chúng ta, anh có nhớ là vào ngày nào hay không?"
Sở Lăng Xuyên liếc xéo mắt nhìn cô, cố ý nói: "Anh. . . Anh làm sao nhớ được chứ, anh chỉ nhớ được sinh nhật của em thôi!"
Tố Tố không nói gì, nhưng không nhịn được mà đập cho Sở Lăng Xuyên một cái: "Anh không nhớ rõ ngày sinh nhật của con trai thật không vậy? A, thế này thì con trai thật quá đáng thương rồi, thật quá đau lòng rồi. Con trai thì yêu quý ba ba là thế, vậy mà người làm ba như anh lại không biết sinh nhật của con trai mình."
Sở Lăng Xuyên nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa ở trên đầu Tố Tố một chút, "Đúng là đồ ngốc! Sinh nhật của con trai làm sao anh lại không biết được chứ. Con trai sinh lúc mười sáu giờ ba mươi chín phút, buổi chiều ngày mười sáu tháng mười hai, đúng không?"