Hôm nay là thứ Sáu, lúc hết giờ làm Tố Tố định đi thăm ba mẹ chồng. Đi ra từ trường học, khi đang định đi nhờ xe thì nghe được có người gọi tên của cô, giọng nói quen thuộc mà xa lạ.
Tố Tố dừng bước rồi quay đầu nhìn lại thì thấy Cao Tường, cô nở nụ cười, có chút kinh ngạc nói : "Cao Tường, sao cậu lại tới đây."
Cao Tường đi đến bên người Tố Tố, cười ôn hòa nói : "Đúng lúc đi qua chỗ này nên mới định đi thăm bạn học cũ. Nhân tiện xem bạn học cũ có thể nể mặt mà cùng nhau ăn tối để nói về chuyện xưa hay không."
"Nhìn cậu chân thành như vậy, mình phải nể mặt chứ sao. Vừa khéo gọi cho Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên luôn." Tố Tố và Mạc Tiểu Nhiên, Hàm Hàm không sai biệt lắm là đều muốn tụ họp vào Chủ Nhật, nhưng mà kỳ quái là hôm nay hai người đó thể nhưng không có hẹn cô.
Nói xong liền lấy di động ra, gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm. Trong mắt Cao Tường hiện lên gì đó, khi há mồm định nói thì chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội vang lên cách đó không xa.
"Tố Tố !"
Nghe thấy tiếng gọi đó, động tác muốn gọi điện thoại của Tố Tố dừng lại, xoay người lại nhìn liền thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, một thân quân trang, đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới chỗ cô. Trên khuôn mặt ngăm đen là nụ cười tươi tắn.
Nhìn người đàn ông nhanh chóng đi tới chỗ mình kia, Tố Tố nhịn không được tán thưởng vẻ uy vũ anh tuấn của anh. Người đàn ông này, là một người hay thay đổi. Lúc anh xụ mặt rất giống núi băng, rất dọa người. Lúc cười rộ lên thì giống như mặt trời, vô cùng ấm áp. Lúc nghịch ngợm lại giống như một đứa trẻ, rất đáng yêu.
Anh luôn như vậy, đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên rời đi, luôn làm cô trở tay không kịp, không hề phòng bị. Một tuần không thấy anh, hình như anh gầy hơn. Khi Tố Tố suy nghĩ thì Sở Lăng Xuyên đã chạy tới trước mặt.
Bởi vì mặc quân trang, Sở Lăng Xuyên không có đi qua ôm Tố Tố, chỉ là mỉm cười nhìn nam nhân đứng bên cạnh Tố Tố. Giày tây, tác phong nhanh nhẹn, chỉ là không có đeo kính, không phải là nam nhân đeo kính trong ví tiền kia của Tố Tố, hệ số uy hiếp không cao.
"Tố Tố, người này là đồng nghiệp của em ?"
Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, vội vàng giới thiệu nhau cho hai người. Vì tránh cho Sở Lăng Xuyên có chỗ hiểu lầm mà Tố Tố giới thiệu vô cùng cẩn thận : "Anh ấy là Cao Tường, bạn học thời trung học của em, mới trở về không lâu, vừa đến đây thăm em. Cao Tường, người này là chồng của mình, Sở Lăng Xuyên."
"Chào cậu."
"Chào cậu."
Hai người đàn ông thân thiện bắt tay, Cao Tường liếc mắt nhìn Tố Tố một cái : "Mình có việc rồi, không quấy rầy hai người đoàn tụ."
Cao Tường vốn định mượn cớ rời đi, nhưng Sở Lăng Xuyên lại nhiệt tình nắm tay hắn không tha, thực chân thành nói : "Dù bận cũng nên ăn cơm chứ. Nếu đã ít khi được gặp mặt Tố Tố thì đúng lúc cùng nhau tụ họp đi."
Cao Tường có chút không hiểu được Sở Lăng Xuyên, là thực sự chân thành cùng nhiệt tình hay là đang thị uy với hắn, hắn cười cười không từ chối nói : "Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Cứ như vậy ba người cùng đi ăn cơm, lần này thay đổi đi ăn cơm ở một nhà hàng địa phương, vẫn như cũ là một phòng riêng. Ba người gọi đồ ăn, chọn rượu rồi liền chậm rãi nói chuyện.
Sau khi rượu và thức ăn ở trên bàn, Sở Lăng Xuyên kính Cao Tường một ly trước "Cao tiên sinh, cậu là bạn thân của Tố Tố, về sau khi không có việc gì, hi vọng cậu có thể đến thăm Tố Tố nhiều."
Cao Tường là doanh nhân, mỗi ngày có nhiều chuyện nhất có lẽ chính là lục đục với nhau, cho nên lúc này Sở Lăng Xuyên nói với hắn, hắn cũng không cảm thấy đó là thật, cười nhạt, nửa thật nửa giả nói : "Sở tiên sinh không sợ tôi đối với Tố Tố gây rối gì đó sao ?"
Tố Tố nghe Cao Tường nói vậy, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái : "Cao Tường, cậu nói nhảm gì đấy ?"
Sở Lăng Xuyên lại cười vui vẻ, bình thản vô tư nói : "Tuy rằng Tố Tố gả cho tôi, nhưng mà cô ấy có thế giới của mình, mà không phải vì hôn nhân với tôi mà bị phong bế ở giữa, ngay cả với bạn bè cũng phải lo sợ. Cậu là bạn bè của Tố Tố, cũng chính là bạn bè của tôi, tôi đối với bạn bè rất tin tưởng."
Hai người cạn chén một chút, Sở Lăng Xuyên uống xuống một ngụm, Cao Tường nhìn Sở Lăng Xuyên, lưỡng lự một chút sau đó cũng uống xuống một ngụm, cười nói : "Tôi cùng Tố Tố học cùng nhau, là bạn bè, không hơn, vừa nãy chỉ là đùa vui thôi."
Hai người đàn ông này làm Tố Tố có chút không hiểu, nhìn hai người một miếng đồ ăn cũng không ăn, chỉ uống rượu không, liền nhắc nhở nói : "Đừng chỉ uống rượu, ăn trước chút đồ ăn đi, một lát nữa gục xuống, em nhưng không khiêng được hai người đâu."
Sở Lăng Xuyên và Cao Tường đều nở nụ cười. Không khí đột nhiên trở nên không còn cổ quái. Mặc dù Tố Tố đã khuyên hai người đàn ông không cần uống nhiều quá. Thế nhưng hai người này lại giống như âm thầm phân cao thấp, một ly lại một ly uống hết, ai cũng không yếu thế.
Liên tục uống đên 9 giờ, hai người đã say bảy tám phần rồi, khi Tố Tố tính tiền xong thì Sở Lăng Xuyên và Cao Tường giống như hai người anh em tốt mà khoác vai nhau, cước bộ không ổn định đi ra ngoài.
Say thành như vậy nên Cao Tường không thể lái xe, Tố Tố gọi một xe taxi, để hai người cùng lên đi. Nghĩ trước tiên đưa Cao Tường về nhà, sau đó lại cùng Sở Lăng Xuyên quay về nhà mình.
Cũng may Cao Tường còn không có say đến nỗi không biết mình ở chỗ nào. Đi vào khu nhỏ mà Cao Tường ở, Tố Tố nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi, chỉ cần đưa Cao Tường đến khu này là không có việc gì. Nhưng sau khi Cao Tường xuống xe, Sở Lăng Xuyên cũng xuống theo, hai người nắm tay lưu luyến chia tay. ( tác giả mẹ kế muốn cho tý đam vào ư ? @@)
Tố Tố lại muốn lưu luyến xong rồi thì đến nơi, nhưng Cao Tường lại muốn đưa cô và Sở Lăng Xuyên về nhà (ý là đưa hai người đó về rồi mình mới bắt xe về) thế nhưng Sở Lăng Xuyên cũng không từ chối, Tố Tố quá yếu ớt, ngăn cản cũng không ngăn được, hai kẻ say xỉn lại nghiêng ngả lảo đảo lên xe taxi.
Không thể nói gì, Tố Tố chỉ phải lên xe theo, nói cho tài xế địa chỉ nhà cô, dẫn hai kẻ say xỉn quay về nhà cô.
Nhìn hai người say thành như vậy, Tố Tố định cứ để Cao Tường ở nhà nàng một đêm là được, nhưng người uống say thật sự là khổng thể nói chút lý trí nào, hơn nữa còn rất không nghe lời.
Cao Tường kiên trì đưa cô và Sở Lăng Xuyên lên tầng, vào nhà bằng cửa sau, Tố Tố để anh không cần trở về, ở chỗ này một hôm. Cao Tường có thể phải trở về, Sở Lăng Xuyên sau đó lại kích động, không thể đưa Cao Tường về nhà.
Nhìn hai kẻ say xỉn ầm ĩ, Tố Tố gần như muốn khóc, muốn cô sống hay không.
Mới vào cửa còn chưa có đổi giày, Sở Lăng Xuyên và Cao Tường lại đi ra ngoài, Tố Tố chỉ có thể đuổi theo, thực hận không thể đánh ngất xỉu hai người này, làm cho bọn họ yên tĩnh một chút, nhưng mà không thể đánh.
Lại ngăn xe taxi, lên xe, Tố Tố lấy điện thoại di động ra gọi, lúc này mọi người đều ngủ, Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm đều là đàn bà con gái, đến đây cũng không giúp được, vả lại cũng đã trễ thế này, gọi bọn họ ra ngoài cũng không tốt.
Nghĩ tới Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn, đã gọi điện thoại nhưng phát hiện ra là hai người đều tắt máy. Tố Tố chỉ phải cam chịu số phận bị ép buộc đi theo, xem hai người này còn có thể ép buộc thành cái gì nữa. Cứ như vậy, cậu đưa tôi, tôi đưa cậu, không có kết thúc.
Mãi đến 0 giờ, trên đường Cao Tường đưa cô và Sở Lăng Xuyên về nhà, hai người đều khò khò rồi, bất tỉnh nhân sự. Anh lái xe cũng lo lắng, xe dừng ở tiểu khu của Tố Tố, hỏi : "Hai người này thật có ý tứ, đưa cả đêm, tôi kiếm được nhiều tiền của mấy người rồi."
Tố Tố thực 囧, bởi vì để thuận tiện nên gọi xe này lại để tài xế chờ, tài xế cũng cùng bọn họ giằng co hơn nửa đêm. Hai người kia dù gọi vẫn bất tỉnh, cô lại không thể trở về, nhờ anh tài xế hỗ trợ dìu nhưng vẫn bất động.
Cuối cùng Tố Tố ác độc nói : "Anh tài xế, để bọn họ ngủ trong xe đi, giá anh xem rồi thu."
Tài xế bất đắc dĩ, nhưng mà trong lòng cũng vui vẻ, như vậy kiếm được nhiều tiền mà bớt việc.
Thời gian một chút đã đi qua, mãi cho đến rạng sáng tầm 3 giờ, Tố Tố đang mơ mơ màng màng ghé vào trên cửa sổ ngủ, anh tài xế thì ở bên ngoài hút thuốc để nâng cao tinh thần.
Mà khi Sở Lăng Xuyên và Cao Tường tỉnh dậy, sau đó hai người nhìn nhau, nhìn xem mình ở đâu, nhìn Tố Tố đầu lệch qua cửa xe ô tô ngủ, hai người đều có chút mơ hồ không hiểu tình huống lúc này.
Nhưng đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền biết sơ sơ nhất định liên quan đến việc uống rượu, trong lòng hai người biết rõ ràng, giống như xấu hổ, nhưng không ai biết là xấu hổ. Sau khi bắt tay, Sở Lăng Xuyên xuống xe, đến trước cửa ghế hành khách, cẩn thận mở cửa, ôm Tố Tố vào trong ngực, sau đó xoay người rời đi.
Tài xế trở lại trong xe, Cao Tường vuốt vuốt mi tâm, nói : "Lái xe đi."