Nói xong Tố Tố liền cúp máy, chân bước vội vàng đi về phía cổng chính của trường học. Vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy xe của Sở Lăng Xuyên đang khiêm tốn dừng ở dưới một thân cây, cách đó không xa. Còn anh thì đang đứng ở bên cạnh xe. Trên người Sở Lăng Xuyên mặc một bộ quần áo hưu nhàn, thoải mái. Trên mặt anh còn mang theo một cái kính mát với cặp mắt kính to sụ, làm cho người ta cảm giác anh cực lãnh khốc mà cũng cực kỳ đẹp trai. Tố Tố không nhịn được mà tán thưởng một chút, thế gian lại có thể có người đàn ông cực phẩm như thế.
Tán thưởng xong một câu, lại nghĩ, cái người đàn ông cực phẩm kia chính là ông xã của mình đấy. Vừa nghĩ đến đây, thì bước chân của Tố Tố cũng đã đi tới trước mặt Sở Lăng Xuyên. Tâm tình của Tố Tố cực kỳ tốt, liền nói trêu ghẹo anh: "A, xin chào soái ca! Anh đang đợi ai vậy?"
Khóe môi Sở Lăng Xuyên khẽ nhếch lên. Bảo bối của anh lại khiến anh nhớ tới quá khứ, cũng với cái vẻ hoạt bát dí dỏm làm nũng với anh như thế này. Sở Lăng Xuyên cũng cười nói đùa lại với bảo bối của mình. Anh mở cửa xe, một bộ nghiêm trang nói: "A, anh đang đợi em gái xinh đẹp của nhà anh đấy. Em gái xinh đẹp, mời em lên xe đi."
Nét mặt của Tố Tố tươi cười như hoa, thân mình nhẹ nhàng bước lên trên xe. Sở Lăng Xuyên đóng cửa, cũng đi lên xe từ phía bên kia. Nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tố Tố, anh liền quay đầu sang, trong khi Tố Tố còn chưa ngồi ổn định, anh liền hôn một cái ở trên mặt cô.
Tố Tố khẩn trương một chút, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy học sinh cùng các giáo viên đang đi tới đi lui, xem chừng thấy không có người nào chú ý đến, lúc này trong lòng cô mới được thả lỏng. Cô lườm anh một cái trắng mắt, nói hờn dỗi: "Đi nào, về nhà thôi!"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa, khởi động xe, cho xe chạy tới về hướng nhà của mình.
Lý Nguyệt Hương ở dưới sự trợ giúp của bảo mẫu, cũng đã làm xong bữa cơm chiều rồi. An Quốc Đống cũng đã trở lại nhà. Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba mẹ cùng trở về, kích động kêu to: "Ba ba! Mẹ!"
Cậu nhóc kêu lên xong thì thân mình nhỏ bé đã bị Sở Lăng Xuyên nhấc bổng cao lên, xoay một vòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc được ba ba hôn, đồng thời cũng bị râu của ba ba đâm vào, bất quá cũng cười lên khanh khách.
Tố Tố đổi dép không kịp đi đến đỡ con trai, cũng liền trở nên kinh ngạc khi phát hiện ra, ở trong nhà đã có sự biến đổi lớn rồi. Trên các cửa sổ trong nhà, đều đã có thêm một tấm rèm cửa, dường như làm bằng lụa gì đó thì phải. Tuy nó không đến mức che hết ánh sáng, nhưng lại không thể nhìn ra được bên ngoài. Loại vật liệu này cực kỳ đặc biệt, nó giống như lụa mỏng, nhưng lại không phải là lụa mỏng. Trong phòng ngủ, giường cũng đã được kê lại thay đổi vị trí, gần như là được nằm ở trong góc chết.
"Thế này, thế này là… tại sao lại như thế này ạ?" Tố Tố nhìn xem hết thảy chung quanh trong phòng, khi trở lại đến trong phòng khách, cô không nhịn được hỏi lên một câu.
Sở Lăng Xuyên chỉ cứ cười cười, nói: "Mẹ nói với anh nên thay đổi bộ dáng trong nhà một chút, cho nên anh đã giúp mẹ bố trí lại các thứ trong nhà một chút thôi mà."
Sở Lăng Xuyên đã nói như vậy, Tố Tố cũng không vạch trần ra nữa. Cô có cảm giác, cảm thấy sự việc không chỉ là đơn giản như vậy. Có lẽ là sợ có tay súng bắn tỉa ở bên ngoài chăng? Tố Tố không nén nhịn được lại suy nghĩ, thực sự là khủng bố đến như vậy sao? Súng bắn tỉa, sát thủ cái gì chứ? Cô cảm giác, cảm thấy là những chữ ấy còn ở cách cô rất xa. Thế nhưng mà lúc này, những chữ đó đã trở thành hiện thực chân thật, có lẽ còn đang ẩn núp ở chung quanh cô là khác.
Vốn dĩ Tố Tố đã bình tĩnh trở lại rồi, bậy giờ lại thấy có chút bất an.
Lý Nguyệt Hương cũng không giải thích gì. Bà nhìn con rể, con gái cùng đứa cháu ngoại, lại nhìn sang ông bạn già của mình. Cảm giác người một nhà được ở cùng nhau, cảm thấy thật là tốt. Bà cười cười, nói với mọi người: "Cơm nước đều đã xong cả rồi, cả nhà mau chóng đi rửa tay ăn cơm thôi."
Mọi người đi rửa tay ăn cơm.
Trong bữa cơm chiều mọi người trong nhà đều ăn cơm, thế nhưng Tiểu Bao Tử lại không ăn cơm, cho nên một mình cậu nhóc ăn mì sợi. Cậu nhóc dùng cái dĩa khảy khảy mì sợi ở trước mặt đưa vào trong miệng ăn. Đang ăn đột nhiên lại 'Hắt xì' một tiếng. Tất cả mọi người đều cả kinh, quay đầu nhìn lại Tiểu Bao Tử. Nhưng vừa thấy không có vấn đề gì quan trọng, tất cả đều cười vang lên.
Chỉ thấy mấy cọng mì sợi từ trong lỗ mũi của Tiểu Bao Tử thò ra. Tiểu Bao Tử không thoải mái, toét miệng ra muốn khóc. Tố Tố vội vàng đi qua, sờ sờ lên cái trán của cậu nhóc, lẽ nào con trai cô đã bị cảm mạo đến phát sốt rồi.
May quá, độ ấm của cậu nhóc vẫn bình thường, không có chuyện gì vướng bận. Sở Lăng Xuyên bật cười, đưa tay rút tờ khăn giấy lau đi cho con trai mấy sợi mì chính hiệu, lúc này vẫn còn đang treo ở trên mũi của cu cậu.
Tố Tố không thể nào nén nổi trận cười. Cô ôm lấy Tiểu Bao Tử đi tới phòng vệ sinh. Ăn mì sợi mà bị hắt xì hơi như vậy thật sự là rất nguy hiểm! Cô toát cả mồ hôi!
Chờ đến lúc Tiểu Bao Tử lại ngồi xuống ăn, thì mì sợi ở trong bát đã được thay đổi. Hơn nữa sợi mì của cậu nhóc cũng đã được cắt thành từng đoạn, từng đoạn ngắn một. Cái dĩa cũng được thay bằng thìa để xúc ăn. Như vậy thì không phải sợ gì nữa rồi.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Bao Tử làm ầm ĩ trong chốc lát thì liền mệt nhọc, chạy đi tìm Sở Lăng Xuyên để được tắm rửa sạch sẽ. Lúc ngủ, cu cậu lại làm ầm ĩ, đòi Sở Lăng Xuyên kể chuyện cổ tích. Sở Lăng Xuyên đành phải đi tìm sách để đọc cho cậu nghe. Cuối cùng anh cũng thành công dỗ dành được cho vị tiểu tổ tông này ngủ rồi.
Tiểu Bao Tử đã ngủ, lúc này người lớn mới có thời gian dành cho mình. Xem ti vi trong chốc lát, tán gẫu chuyện trong ngày một chốc lát. Thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người ai nấy cũng đều tự trở về phòng để nghỉ ngơi.
Thời điểm Sở Lăng Xuyên tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Bao Tử, thì anh cũng đã tắm rửa cho mình rồi. Còn Tố Tố thì vẫn chưa kịp tắm rửa. Khi cô cầm áo ngủ đi vào trong nhà vệ sinh, vừa mới định đóng cửa lại, thì Sở Lăng Xuyên lại đẩy cửa ra tiến vào bên trong.
Lúc này anh tiến vào, dứt khoát là trong lòng đã rắp tâm bất lương rồi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu. Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa liền tiến lại ôm lấy Tố Tố. Không đợi cô nói năng gì, anh liền hôn lên môi của cô. Tố Tố nóng nảy, đẩy đầu của anh ra: "Sở Lăng Xuyên, em còn chưa đánh răng đâu."
Sở Lăng Xuyên đã tính toán ngày tháng cẩn thận, đã cuối tháng rồi, bà dì cả già của bảo bối sẽ không tới thăm cô. Sở Lăng Xuyên hôn hít lấy gương mặt Tố Tố, trầm giọng hỏi: "Bảo bối, cái kia của em chưa tới gặp em, đúng không?"
"Gì cơ?" Tố Tố sửng sốt một chút, lập tức rồi sau đó nhớ lại, lúc trước cô cũng từng có vài lần như vậy. Bởi vì dì cả mà bộ dạng của người nào đó rất bực tức, mặt hơi hơi ửng hồng, thế nhưng ở trong mắt cô lại có chút ánh lên ý cười xấu xa, "Đến rồi, vừa đúng lúc đó."
"Thật sự chứ?" Sở Lăng Xuyên nhíu mày? Cuối cùng anh một phát, ôm luôn Tố Tố lên. Sở Lăng Xuyên đặt Tố Tố ở trên bồn rửa tay, đưa tay loại bỏ chiếc quần của cô, hung hăng nói: "Anh muốn kiểm tra một chút, để tránh bị em lừa."