"Có chuyện gì vậy ạ?" Tim của Sở Lăng Xuyên đột nhiên cứng ngắc lại, phảng phất như bị người ta gắt gao bóp nghẹt lại rồi. Sự lo lắng cùng sợ hãi đổ ập lên trái tim của anh.
Lý Nguyệt Hương vội vàng nói: "Đã xảy ra chút chuyện rồi. Không đến nỗi lớn lắm, thế nhưng mà mẹ thấy rất lo lắng."
Tuy rằng trong lòng Sở Lăng Xuyên thấy sốt ruột lo lắng, nhưng mà giờ phút này anh phải trấn định, trấn an lại cảm xúc của mẹ vợ: "Mẹ, ngài đừng có nóng ruột quá, hiện tại chúng ta cùng nhau đi đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vẻ mặt của Tiểu Bao Tử cũng đầy sự căng thẳng. Cậu nhóc đứng ở bên cạnh chân của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu cứ níu chặt lấy quần của ba ba, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hai người lớn, mấy ngón tay nhỏ bé của nhóc kéo kéo quần của Sở Lăng Xuyên, hỏi: "Mẹ, đi đâu?"
Sở Lăng Xuyên ôm con trai lên, "Ba ba dẫn con đi tìm mẹ nào."
Thời điểm Sở Lăng Xuyên mang theo mẹ vợ cùng con trai chạy tới bệnh viện, thì Tố Tố vẫn còn chưa tỉnh lại. Anh sải dài vài bước chân đi qua, đặt Tiểu Bao Tử xuống trên mặt đất, vội vàng cầm lấy tay cô, bàn tay kia thì phủ lên mặt cô khẽ run rẩy.
Con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cô, lại tỉ mỉ xem xét xem cô có bị thương hay không. May mắn, hoàn hảo, Tố Tố không bị thương chỗ nào cả. Trong lòng Sở Lăng Xuyên nghĩ lại mà thấy vừa sợ, lại vừa đau lòng. Nhưng anh cũng không nhịn được mà cảm thán, thật may mắn. May mắn là Tố Tố không bị xảy ra chuyện gì, may mắn Tố Tố đã không bị việc gì. Sở Lăng Xuyên cũng không nhịn được nữa, liền hỏi: "Ba, Tố Tố như thế nào rồi ạ, vì sao cứ hôn mê mãi như vậy, đến lúc nào cô ấy sẽ tỉnh lại? Đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
An Quốc Đống nhìn thấy Lý Nguyệt Hương đang ở đây, liền chỉ nói hời hợt: "Đừng lo lắng, chỉ là do đầu bị chịu chấn động một chút, lập tức sẽ tỉnh lại ngay thôi. Hôm nay tan tầm trên đường về nhà, xe ô tô đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Vẻ mặt của Lý Nguyệt Hương đầy lo lắng, hỏi vẻ không chắc chắn lắm: "Con bé thực sự không có chuyện gì chứ hả?"
An Quốc Đống vội nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
"Mẹ, mẹ." Thân thể nho nhỏ của Tiểu Bao Tử đứng ở bên giường, mở miệng cứ gọi mẹ. Lý Nguyệt Hương ôm lấy Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử nhìn thấy mẹ cứ nằm mê man, không để ý gì đến nhóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử liền nhăn lại. Nhìn mặt của cu cậu nhăn như vậy thực giống như một cái bánh bao. Ngón tay nhỏ của cu cậu nắm lấy bộ đồ của bệnh nhân mà mẹ đang mặc, gấp gáp gọi: "Mẹ, dậy đi! Mẹ dậy đi!"
Lý Nguyệt Hương hôn lên gương mặt của Tiểu Bao Tử, cũng nói trấn an đứa nhỏ: "Mẹ đang ngủ nhé, lập tức sẽ tỉnh lại thôi, cục cưng ngoan nào."
Ở trong phòng bệnh chờ trong chốc lát, Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống liền đi ra ngoài phòng bệnh. Sở Lăng Xuyên lại hỏi An Quốc Đống một lần nữa: "Ba, sự cố này đã phát sinh ra như thế nào vậy? Là do Tố Tố điều khiển xe không đúng, hay là do lỗi của người khác ạ?"
An Quốc Đống cũng không muốn gạt Sở Lăng Xuyên. Hiện tại đã báo án và phái người đi điều tra rồi. Cho nên An Quốc Đống cũng ăn ngay nói thật với Sở Lăng Xuyên: "Ba đã tìm hiểu một chút, phanh xe đã bị người khác động tay chân vào. Hơn nữa ở trên xe cùng với Tố Tố còn có một cô gái khác nữa có tên là Tô Tuệ Vân. Cô gái này bị thương ở trên mặt, phải khâu vài mũi, bất quá tánh mạng cũng không có việc gì."
"Cái gì kia?" Sở Lăng Xuyên vừa nghe thấy nói, xe của Tố Tố đã bị người khác động tay động chân vào, tim của anh liền nhói lên, giống như bị vặn xoắn vo lại thành một cục. Là ai đã muốn hại bảo bối của anh, hơn nữa, tại sao Tô Tuệ Vân lại cũng ở trên xe của Tố Tố như vậy?
"Ba, là loại người nào làm chuyện này vậy?" Trong lòng Sở Lăng Xuyên thấy một hồi rét run. Nếu xe của Tố Tố bị người ta ác ý động tay động chân vào, như thế thì phải gọi là mưu sát! Mưu sát, mấy chữ này nghe thật đáng sợ. Chuyện này là như thế nào, tại sao lại có thể liên quan đến người nhà của anh đây. Nghĩ đến đây, tim của Sở Lăng Xuyên chợt đập nhanh, sau sống lưng phát lạnh run cả người.
"Vô cùng có khả năng chính là, do ở trên công tác ba ba đã đắc tội với người nào đó, cho nên đã khiến cho Tố Tố bị liên lụy." An Quốc Đống vẻ mặt đầy ảm đạm. Ông không thể bởi vì sự uy hiếp này mà liền buông tha cho sứ mệnh. Việc duy nhất mà ông có thể làm đúng là, phải mau chóng lôi những người này ra trước công lý. Chỉ đáng tiếc là, chứng cớ vẫn còn chưa đầy đủ, hơn nữa lại có liên quan đến quá nhiều người. Vụ án đang ở giai đoạn bắt đầu phá án, đã khó càng thêm khó.
"Ba, ngài cũng đừng tự trách. Đây là công việc của ngài. Cũng may Tố Tố đã không có việc gì, ngài cũng đừng nghĩ nhiều." Tuy là Sở Lăng Xuyên nói an ủi An Quốc Đống như vậy, nhưng mà, trong lòng anh lại đang sợ rằng, nếu còn có lần sau nữa, thì phải làm sao bây giờ?
Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống hiểu biết mọi tình huống xong, cùng đi thăm Tô Tuệ Vân một chút. Lúc này Tô Tuệ Vân cũng vẫn còn ở trong giấc ngủ mê. Trên đầu, trên mặt cô ta đều là băng gạc, không thể nào nhìn thấy rõ mặt của Tô Tuệ Vân nữa rồi.
Người nhà của Tô Tuệ Vân cũng đã chạy đến. Nhìn thấy Tô Tuệ Vân bị thương thành như vậy, mẹ của cô ta khóc đến không ngừng được. Sở Lăng Xuyên chỉ nghĩ là không muốn gặp Tô Tuệ Vân, bởi sự xuất hiện của cô ta luôn gây nhiễu loạn gia đình cùng cuộc sống của anh. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh là một người máu lạnh.
An ủi người nhà của Tô Tuệ Vân vài câu, rồi sau đó Sở Lăng Xuyên cũng rời đi. Căn cứ vào những gì đã trải qua trong dĩ vãng, việc Tô Tuệ Vân xuất hiện ở trên xe của Tố Tố, đoán chừng là cô ta lại đi tìm Tố Tố để gây phiền toái. Chỉ là, Tô Tuệ Vân chưa từng nghĩ rằng, bản thân mình sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Anh hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Tô Tuệ Vân một chút. Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, bất quá mặt mày bị phá hỏng rồi, cho dù có đi làm giải phẫu chỉnh dung, thì cũng không thể nào khôi phục lại được vẻ hoàn mỹ như trước. Chuyện này đối với phụ nữ mà nói, thực không phải là chuyện nhỏ.
Nghĩ đến việc Tô Tuệ Vân từng đã thiết kế, làm hại người trong nhà của anh, đến gà chó cũng không được yên, Sở Lăng Xuyên cảm thấy cô ta thật đáng giận. Nhìn thấy Tô Tuệ Vân như bây giờ lại cũng cảm thấy cô ta thật đáng thương. Nếu như Tô Tuệ Vân có thể cứ sống cuộc sống của mình cho thật tốt đẹp, thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không phải gạp chuyện như vậy. Hi vọng về sau này cô ta biết cách tự giải quyết cho mình thật tốt đi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên đi từ phòng bệnh của Tô Tuệ Vân ra, anh liền đi về tới bên người Tố Tố. Cô nhóc này đến bây giờ cũng vẫn còn chưa hề tỉnh lại chút nào. Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên ghế bên giường, nắm lấy tay của Tố Tố, cùng người trong nhà chờ cô tỉnh lại.
Quá trình chờ đợi thật dài, đến mức làm cho người ta phải lo lắng. Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên đã không cách nào thờ ơ được nữa rồi, liền gọi bác sĩ: "Bác sĩ, vì sao bà xã của tôi vẫn còn chưa tỉnh lại như vậy? Lúc này cũng đã trải qua được hai giờ đồng hồ rồi!"
Bác sĩ lại giải thích để cho Sở Lăng Xuyên bình tĩnh, chớ nóng ruột. Được rồi, anh sẽ bình tĩnh, sẽ bình tĩnh lại! Sở Lăng Xuyên lại trở lại ngồi ở bên cạnh giường, nắm giữ lấy tay của Tố Tố, cũng ôm lấy mặt cô, lẩm bẩm nói: "Bảo bối, em tỉnh lại nhanh chút đi! Anh lo lắng đến gần chết rồi đây."