"Vâng."
Tiểu Bao Tử nói xong, Tố Tố liền nghe thấy giọng nói của mẹ mình truyền đến, thay đổi người nghe. Lý Nguyệt Hương hỏi Tố Tố: "Như thế nào, tối hôm nay có trở về nhà không? Không đi đến bộ đội nữa sao?"
"Mẹ, đêm nay muộn quá không thể đi đến được nữa, quả thật rất gấp gáp." Không thể mỗi ngày đều đi làm trễ được. Nếu không muốn đến trễ thì phải đi từ rất sớm rất sớm. Buổi tối có cần con phải thứ gì về nhà hay không?"
"Không cần đâu. Con cứ trực tiếp trở về nhà là được rồi. Ôi, tiểu tổ tông của bà ơi! Con làm sao có thể chơi cái kia được. . . Trước cứ như vậy đã." Lý Nguyệt Hương vừa nói xong liền vội vàng cúp máy. Tố Tố nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình lắc lắc đầu. Phỏng chừng cậu nhóc lại nghịch ngợm gây chuyện gì rồi.
Sau khi tan tầm, Tố Tố khẩn cấp đi về nhà. Một ngày không nhìn thấy con trai, cô thật là nhớ. Vừa trở về nhà, cô thay đổi dép lê liền đi đến trong phòng khách. Tiểu Bao Tử liền bổ nhào thân mình nho nhỏ tới, miệng còn vui sướng gọi: "Mẹ! Mẹ!"
Tố Tố ôm con, hôn hai cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai thật kêu: "Con trai bảo bối, mẹ rất nhớ con, ở nhà có nghe lời ông bà hay không vậy?"
Tiểu Bao Tử vòng cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Tố Tố, dùng sức gật đầu, rồi sau đó dụi đầu ru rú ở trong cổ của cô làm nũng, tham lam ôm ấp mẹ. Cậu nhóc suốt một ngày không nhìn thấy Tố Tố, cũng rất nhớ mẹ.
Vừa ôm con trai ngồi xuống, chuông điện thoại liền vang lên. Là Sở Lăng Xuyên gọi tới. Không đợi cô nói được hai câu, điện thoại đã bị Tiểu Bao Tử nhanh chóng cướp đi. Cậu nhóc biểu đạt sự nhớ nhung với Sở Lăng Xuyên, một nửa nói có thể nghe hiểu được, một còn lại nửa kia là ê ê a a không biết muốn nói cái gì, chọc cho mọi người phải bật cười.
Chờ Tiểu Bao Tử nói đủ rồi, Tố Tố mới nhận điện thoại lạị Cô hàn huyên với Sở Lăng Xuyên, dặn anh ăn cơm và uống thuốc đúng giờ, chăm sóc tốt cho bản thân. Tố Tố nói thao thao bất tuyệt một đống lớn xong, chỉ nghe Sở Lăng Xuyên ở bên kia nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, có cảm giác em giống hệt mẹ anh."
Sở Lăng Xuyên nói xong, hai người đều trầm mặc một lúc. Tố Tố sợ anh lại nghĩ tới chuyện thương tâm, vội vàng cố ý làm cho bầu không khí sinh động trở lại: "Em mới không có con trai lớn giống như anh thế đâu nhé, thật là quá khủng bố. Anh trưởng thành như vậy. . . em vẫn tương đối thích anh là chồng của em hơn."
Tố Tố nói xong, dường như Sở Lăng Xuyên ở bên kia khẽ cười lên một tiếng. Hai người chào nhau, nói hẹn gặp lại sau đó liền cúp điện thoại.
Một ngày như vậy cứ thế trôi qua. Tố Tố vừa mệt lại vừa buồn ngủ, sớm đã chịu không được nữa rồi. Ăn cơm tối rửa mặt xong, sau liền mang theo Tiểu Bao Tử đi ngủ rồi. Cô mơ mơ màng màng nghĩ, hình như cô quên mất một chuyện gì thì phải.
A, đúng rồi, chuyện cô theo quân. Cô lo lắng suy nghĩ thật kỹ.
******************
Thời gian rất nhanh trải qua, đảo mắt đến thứ sáu. Trong khoảng thời gian này, Tố Tố cũng mang theo Tiểu Bao Tử đi thăm Sở Vệ Bình vài lần. Thoạt nhìn qua Sở Vệ Bình thì thấy tinh thần của ông vẫn tạm được. Bất quá chính là làm cho người ta cảm giác cô quạnh một mình. Cũng may, bên cạnh ông có con cháu quây quần chung quanh, chung quy vẫn thoát ra khỏi đám mây u ám theo Âm Vân trung đi ra.
Hôm nay, Sở Lăng Xuyên sắp trở về rồi. Tố Tố thật cao hứng, Tiểu Bao Tử cũng kích động. Cô tan tầm, trên đường về mua hai chiếc áo sơmi, một cái để cho ba ba, một cái để cho Sở Lăng Xuyên. Màu sắc của hai chiếc áo này không giống nhau, kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều. Tố Tố mua cho anh là để dự bị bình thường khi không mặc quân trang thì anh sẽ mặc áo này. Ngoài ra Tố Tố còn mua cho Lý Nguyệt Hương và Tiểu Bao Tử mỗi người một món đồ.
Lúc về đến nhà, bảo mẫu làm xong bữa cơm chiều đã rời đi. An Quốc Đống đã trở về nhà từ lâu rồi. Hai người già đang chơi đùa cùng với Tiểu Bao Tử ở phòng khách.
Tiểu Bao Tử nhìn đến mẹ mua các thứ trở về, sự hiếu kỳ lòng lại bắt đầu nổi loạn lên rồi. Cậu nhóc lôi kéo chiếc gói to ở trong tay của cô muốn xem đến tột cùng. Nghĩ cũng không có vật phẩm gì nguy hiểm, Tố Tố liền giao cho nhóc cầm đi.
Thân hình nho nhỏ của Tiểu Bao Tử lôi lôi kéo kéo cái túi đồ to. Cu cậu tha lôi cái túi đồ đến trên cái thảm trải sàn, rồi sau đó liền ngồi phịch xuống. Cậu nhóc tìm kiếm ở trong túi, bàn tay nhỏ bé lôi ra nhìn nhìn quần áo Tố Tố đã mua cho nhóc, rồi sau đó nhìn về người lớn, cầm quần áo ôm vào trong ngực, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ: "Cục cưng."
Tố Tố và cha mẹ không nhịn được cười. Cô gật gật đầu, "Đúng rồi, đây là mẹ mua cho cục cưng mặc đó, thích không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu, để quần áo để sang một bên, lại tiếp tục đào bới, lôi ra một chiếc áo có màu sắc màu tối, thích hợp mặc trên người có tuổi. Tiểu Bao Tử xem xét tỉ mỉ, lại ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé chỉ vào chiếc áo, dùng giọng nói ngây thơ đáng yêu, nói: "Bà bà ( Bà ngoại )."
Tố Tố không nhịn không sự ngạc nhiên! Cậu nhóc này thế nhưng lại có thể nhận ra được quần áo mẹ mua cho người nào. Cho dù nhóc có thể nhận ra được bộ quần áo nhỏ là của mình, nhưng mà áo của người lớn thì làm sao lại nhận ra được nhỉ? Sức quan sát của nhóc cũng thật tốt quá đi, chẳng lẽ là nhóc dựa vào màu sắc sao?
Tiểu Bao Tử lại lục lọi, lôi kéo ra này hai chiếc áo sơmi nam giới, vẫn còn nguyên niêm phong ở trong hộp. Cậu nhóc đặt xuống ở trên mặt đất, sau đó vểnh cái mông đít nhỏ lên, cúi đầu ở nơi đó xem đi xem lại, không biết là mua cho ai, là cho ba ba hay là ông ngoại?
Phân tích mãi không ra, cuối cùng cậu nhóc xếp hai chiếc áo lại, rồi sau đó lại vểnh lên cái mông đít nhỏ lùi lại. Lùi mãi, lùi mãi đến tận góc tường liền ngồi xuống, mệt đến thở mạnh. Đôi mắt to chớp nhìn Tố Tố và An Quốc Đống.
Mà lúc này, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương, An Quốc Đống cũng đang nhìn Tiểu Bao Tử. Mọi người bị những động tác này của Tiểu Bao Tử cùng vui đùa cười đến không ngừng, cũng cảm thấy này động tác nhỏ của cu cậu thập phần đáng yêu.
An Quốc Đống đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Tiểu Bao Tử, cố ý trêu đùa cu cậu: "Tiểu Bao Tử, áo này là mẹ mua cho ông ngoại đó, con đưa cho ông ngoại nhìn xem, thử xem có thích hợp hay không thích hợp nào."
Tiểu Bao Tử một tay vạch lên chân trần, một tay nhét vào trong miệng cắn cắn. Đôi mắt đen bóng mở to nhìn ông ngoại, sau đó lại nhìn sang mẹ của mình, cuối cùng dừng lại ở trên người ông ngoại: "Ba ba."
Tốt! Cậu nhóc này, vẫn là quan tâm đến ba ba của mình hơn. Mọi người không khỏi cười rộ lên. An Quốc Đống cũng bật cười, đưa tay ra muốn cầm lây: "Thế nào lại là của ba ba? Rõ ràng chính là của ông ngoại mà."
Tiểu Bao Tử nóng nảy, co kéo, kéo túm chặt lại một góc cái hộp áo đang bị An Quốc Đống cầm, ngăn trở, không để cho ông ngoại lấy. Nhóc còn dùng cặp mắt to như trái nho đen nhìn lại An Quốc Đống, thực thà nói: "Ba ba."
An Quốc Đống lại đưa tay lấy cái áo ở phía bên kia. Tiểu Bao Tử lại chạy nhanh về phía bên đó co kéo, cứ co kéo tới tới lui lui như vậy, quyết bảo vệ thứ thuộc về ba ba của mình. Cái mông đít nhỏ cũng bị cọ sát đến đau rồi.