Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên liền mở cửa xuống xe, mở cửa xe của Tố Tố ra, rút chìa khóa xe ở bên trong ra, khóa cửa xe lại, rồi sau đó lên lại xe, nói với Tố Tố: "Ngày mai sẽ đến lấy."
"Nhưng mà sáng sớm ngày mai em còn phải chạy trở về để đi làm." Ngày mai mới đến lấy thì sẽ trễ mất.
"Chuyện ngày mai thì để ngày mai hẵng nói." Giờ phút này Sở Lăng Xuyên lại khôi phục hình tượng người đàn ông của mình. Ở thời khắc mấu chốt, anh quyết định, cô nghe, hơn nữa không được phản bác, đương nhiên điều kiện tiên quyết là vì muốn tốt cho cô.
Sau khi hai người trở lại bộ đội, liền đưa tới sự chú ý cùng quan tâm của mọi người xung quanh. Ai cũng hỏi bọn họ thế này là thế nào. Tố Tố chỉ nói, trong nhà có việc gấp, lúc cho xe chạy trở về, thì xe bị rơi xuống trong khe, bất quá người thì không có việc gì.
Mọi người thấy cảm xúc của Sở Lăng Xuyên không bình thường, đoán chừng là bị Tố Tố làm cho sợ quá mức, cho nên cũng không còn nghĩ ngợi gì đến chuyện khác nữa. Chỉ nói với hai người bọn họ sớm nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó mọi người cũng đều đều tự giải tán đi nghỉ ngơi rồi.
Tố Tố hôm nay xem như đã phải đón nhận lấy sự kinh sợ, đầu tiên là xe rơi xuống trong khe vì cho rằng đã nghiền phải người, sau đó lại đánh bậy đánh bạ đi vào trong khu mồ, bị sợ tới mức không nhẹ. Cũng may Sở Lăng Xuyên đi tìm, bằng không cô không biết có phải là mình đã bị hù chết ở tại trong khu mồ kia hay không!
Tắm rửa một chút, Tố Tố chui vào ở trong chăn, nhưng mà trong lòng vẫn còn hơi sợ, bởi vì cô đã đi lại ở trong bãi tha ma thật lâu mà vẫn không thể ra ngoài được. Thực là quái dị! Lúc này thuyết duy vật luận giả trong cô đã bắt đầu có chút dao động.
Cô vòng chăn quanh người ngồi ở chỗ đó, nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, thì Sở Lăng Xuyên từ phòng bếp đi ra. Trong tay anh bưng một tô mì nóng hôi hổi bước mấy bước đã đi đến bên giường, ngồi xuống: "Bảo bối, quá muộn rồi, chỉ có thể ăn mì sợi thôi. Anh đã thả vào đây hai quả trứng, để cho em thêm khỏe mạnh, thêm can đảm một chút."
Tố Tố đói bụng lắm rồi, hiện tại cho cô một chén mì nấu với nước trắng không thôi, cô cũng có thể ăn hết một chén lớn. Tố Tố đưa tay nhận lấy, rồi sau đó lại đặt một bàn tay lên xoa xoa vào đầu của anh, "Tiểu Xuyên Xuyên của nhà ta thật hiền thục làm sao."
Sở Lăng Xuyên hất ra tay cô, nghiêm mặt nói: "Gì vậy! Lão tử là đàn ông . Cái gì mà hiền thục mới không hiền thục. Không phải là em đang đói bụng hay sao, mau ăn đi! Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Tố Tố lè lưỡi một cái, cũng há miệng bắt đầu ăn. Cô đã ăn xong trứng gà trong bát, không khỏi hỏi anh: "Trứng gà có quan hệ gì với việc tăng thêm can đảm vậy?"
Sở Lăng Xuyên nghĩ lại tối đen ngày hôm qua cô còn đến gặp anh, trong lòng lại vừa đau lòng lại vừa cảm động. Suy nghĩ đến chuyện sau khi Tố Tố nhìn thấy anh cùng với bác sĩ Chung, thì không hề rên một tiếng. Buổi tối khuya cứ thế lái xe chạy lấy người ở trong trời đêm, rồi sau đó xe bị rơi xuống trong hào đất, người lại bị lạc ở trong bãi tha ma. Sở Lăng Xuyên không sợ cái gì gọi là mồ mả, mà ngược lại, bởi vì sự sợ hãi của Tố Tố, mà anh đã bị sợ tới mức không nhẹ. May mắn là anh đuổi theo, bằng không, không phải là cô sẽ phải trải qua ở trong bãi tha ma cả một đêm hay sao. Ngẫm lại, anh cứ nghĩ mà sợ, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, "Không có mật gấu cho em ăn, đành lấy trứng gà giả mạo một chút thôi. Đừng có hạch hỏi nữa, anh nói cái gì thì chính là cái ấy, mau ăn đi!"
Ăn thì ăn! Tố Tố há miệng ăn mỳ, ăn xoàn xoạt một lúc, lại sực nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi, sau đó lại cúi đầu, ấp a ấp úng hỏi: "Anh… anh và bác sĩ Chung thật sự không. . . không có gì thật sao?"
Sở Lăng Xuyên nhìn biểu tình kỳ quái của cô, cố ý không nói: "Thừa nhận là em ghen đi, anh sẽ nói cho em biết."
Tố Tố mới không trúng kế của anh, ngược lại vẻ mặt đầy ngạo khí nói: "Không nói thì thôi. Dù sao em cũng có đồng nghiệp là nam giới, cũng có bạn nam giới. Ngày khác em cũng sẽ như vậy, cũng sẽ đi nhờ xe của bọn họ một chút, không có việc gì thì sẽ tìm bọn họ nói chuyện phiếm, cùng ăn cơm. Dù sao cũng chỉ là bạn bè, chị đây không thẹn với lương tâm."
Sở Lăng Xuyên mặt tối sầm, nói uy hiếp cô: "Em dám, anh chỉnh sửa em!"
"Thế nào, sao lại chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn như vậy chứ?" Tố Tố hung dữ nói. Kỳ thực trong lòng cô cũng đã tin vào lời giải thích của anh. Sở Lăng Xuyên đã nói rõ rồi, cũng không có rối rắm nữa, ngược lại, lại cảm thấy thể xác và tinh thần thư thái.
"Là anh đã không làm tốt, bởi vì anh đã quên mất một sự kiện. Hơn hai năm trước kia và hiện tại bây giờ đã không còn giống với lúc trước. Trước kia em tín nhiệm anh, khăng khăng một mực đối với anh. Cho nên, cho dù là Tô Tuệ Vân ra chiêu tổn hại, em cũng vẫn luôn luôn tin tưởng rằng là anh trong sạch. Anh cho rằng hiện tại cũng sẽ là như thế này.
Nhưng mà đã không phải như vậy nữa rồi. Hai năm trước anh đã không từ mà biệt, đã làm tổn thương em quá sâu. Sự tin tưởng của em đối với anh đã bị giảm sút, chỉ cần một hành động của anh cũng đã đủ để cho em lo được lo mất, cỏ cây đều là binh lính. Về sau này anh sẽ chú ý, hả?"
Sở Lăng Xuyên nói rất đúng, bây giờ cô cảm thấy không có một chút tin tưởng nào đối với anh hết. Cho nên sau khi bác sĩ Chung xuất hiện, trong lòng cô mới thấy rối loạn, cỏ cây đều là binh lính, lo được lo mất. Thế nhưng cô lại không muốn thừa nhận, còn tự mình biện giải: "Không phải là em lòng dạ hẹp hòi, thế sao lúc trước đối với Tô Tuệ Vân anh tránh lui ba thước. Còn hiện tại anh lại cũng không phải như vậy, đều muốn dán đi lên rồi. . . ."
Ai muốn dán đi lên chứ! Ánh mắt Sở Lăng Xuyên nghiêm khắc nhìn, cảnh cáo cô: "An Nhược Tố, em lại nói hươu nói vượn gì đó? Em có tin anh đánh đòn em hay không hả?"
Tố Tố mới không sợ anh, cô sớm đã thăm dò tính tình của anh. Cái người này chỉ là một loại hổ giấy mà thôi. Cô ăn một miếng, còn chèn ép anh: "Chột dạ anh còn ở đây thích nói chuyện lớn tiếng, còn thích uy hiếp người, có lý thì không cần phải ở đây thanh cao, không đúng sao?
Bây giờ nói thì như quân tử thẳng thắn vô tư, một vẻ bộ dạng thanh cao. Vậy thì ai đã vì một cuốn sách nát của người phụ nào đó, mà đã hung dữ Tiểu Bao Tử nhà ta? Ai là người vì một người phụ nữ đã thiếu chút nữa thì cả đêm không về? Chậu hoa đặt ở trong phòng ngủ là ai đã đưa? Đừng cho là em không biết, hừ!"
"Hừ cái gì mà hừ?" Sở Lăng Xuyên nâng tay nhéo một cái ở trên mũi của Tố Tố. Hóa ra việc này cũng có thể làm cho cô lo được lo mất. Bất quá anh lại có một ý nghĩ, Tố Tố để ý như vậy, lo được lo mất như vậy, chính là vì cô để ý đến anh. Sự để ý cùng quan tâm này của cô là phương thuốc chữa thương tốt nhất, lớn nhất an ủi anh.
"Suy nghĩ lung tung gì vậy, sách là có anh mượn của bác sĩ Chung. Lúc đó anh nóng nảy, sợ khi trả lại người ta không nguyên vẹn, nên khi nói chuyện với con trai đã lớn tiếng một chút. Mà thằng nhóc này cũng đủ hư, làm chuyện không để ý, lại còn đi cáo trạng trước với em, làm hại anh cuối cùng bị mắng một trận. Cuối cùng lại còn phải dỗ con trai cao hứng, còn dỗ để cho bà xã được vui vẻ, anh dễ dàng lắm sao hả?