Cùng nhau đi qua, Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử cùng Sở Lăng Xuyên nhìn con trai mà không nhịn được cười. Hai người đồng thời cùng nghĩ muốn hôn Tiểu Bao Tử, nên cái đầu không hẹn mà cùng chạm vào ở cùng một chỗ. Tố Tố nghiêng đầu đi, trừng anh. Sở Lăng Xuyên cười, hôn cô.
Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên sau khi rửa mặt xong, hai người chia nhau mỗi người nằm ở một bên bên cạnh Tiểu Bao Tử. Tay của bọn họ cùng ôm lấy cục cưng, không nói gì, chỉ cảm thấy trong lúc này có cảm giác thật hạnh phúc.
Không biết bao lâu sau, Tố Tố cũng chìm vào trong giấc ngủ, giống như không có chút tâm sự gì. Cô ngủ rất thoải mái, ngủ mãi cho đến nửa đêm thì cô cảm thấy có chút gì đó là lạ. Tựa như có người đang hôn cô, còn đè nặng lên cô. Cô không muốn tỉnh lại nhưng mà lại không thể không tỉnh lại. Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy trong bóng đêm có một gương mặt gần trong gang tấc với hình dáng mơ hồ. Không cần nghĩ cô cũng biết người đang áp ở trên người cô là ai.
Tố Tố có chút hết chỗ nói rồi. Làm sao anh lại có thể quấy rầy cô ngủ như vậy kia chứ! Thật mệt mỏi không sao chịu được! Tố Tố có chút phiền chán đẩy đẩy anh ra, rồi sau đó nằm nghiêng thân thể tiếp tục ngủ. Không đúng, Tiểu Bao Tử đâu rồi? Cô tỉnh lại triệt để, ở ngay trong bóng đêm, cô nhìn xem hết thảy chung quanh, mới giật mình. Không biết thế nào mà thời điểm cô đang ngủ, liền đã bị Sở Lăng Xuyên chuyển dời đến một gian trong phòng ngủ khác như vậy. Hơn nữa áo ngủ ở trên người cô đâu rồi?
"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên cúi đầu, trầm trầm khẽ gọi, cũng xoay người Tố Tố đang nằm nghiêng trở lại nằm thẳng ra. Mà anh vốn đang chống thân mình lên, liền hoàn toàn trấn áp lên trên người Tố Tố. Vòm ngực rắn chắc của anh thật trực tiếp dán tại ở trên nơi mềm mại của Tố Tố.
"Sở Lăng Xuyên, em muốn đi ngủ, em thật mệt mỏi! Anh, anh mau tránh ra." Tố Tố nói xong dùng hai tay chống đẩy lên lồng ngực của anh. Thế nhưng anh lại tựa như một tòa núi lớn đồ sộ, bất động, anh chính là vươn cánh tay dài ra mở đèn ngủ. Ánh sáng trong phòng liền sáng lên, bất quá ánh sáng cũng thực nhu hòa và ấm áp.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng được cô đang nằm trong lòng, bên dưới thân của anh. Nhìn thấy dung nhan của cô, vẻ đẹp hoàn hảo của cô, mà cô cũng có thể nhìn thấy tinh tường được khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi con ngươi thâm thúy, và còn có cả bả vai rộng rãi của anh nữa.
Hai người cứ nhìn đối phương như vậy! Đột nhiên, Sở Lăng Xuyên đang áp ở trên người Tố Tố liền ngồi dậy. Anh ngồi ở trên chân cô, mà thân thể của cô lúc này đã hoàn toàn bại lộ ở trước mắt anh như vậy. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô. Tố Tố liền vội vã vươn tay để túm lấy cái chăn muốn che lên người mình, thế nhưng anh lại cầm lấy chiếc chăn mỏng vứt xuống trên mặt đất, làm cho cô không chỗ nào có thể ẩn nấp.
"Anh. . . Em . . ." Tố Tố đỏ mặt lên, cũng trở nên cà lăm. Cô dứt khoát xoay chuyển người lại, nằm nghiêng, mặt chôn vào trong chiếc gối ấp úng nói: "Thật không sao chịu nổi anh nữa!"
Sở Lăng Xuyên nhếch môi cười. Anh yêu cực kỳ cái bộ dáng thẹn thùng này của Tố Tố. Anh nằm sau lưng Tố Tố, ôm ấp lấy cô từ sau lưng cô. Một cánh tay anh duỗi đến phía dưới cổ cô, một cánh tay nhốt chặt lấy hông của cô. Anh hơi hơi chống đỡ người, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt cô, còn nghênh ngang cầu hoan: "Bảo bối, anh nghĩ muốn em."
"Em, em không muốn, em thật sự rất mệt mỏi." Tố Tố kéo cái bàn tay to lớn không chút trong sáng kia ra, thế nhưng mà tay anh lại vẫn giữ chặt, vẫn còn rất mặt dày nói: "Không sao hết, em ngủ là việc của em, anh làm việc của anh."
Hả! Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói rồi! Lại có cái hạng người như vậy hay sao, làm sao anh lại có thể vô sỉ như vậy đây? Cô không nhịn được liền cắn một miếng ở trên cánh tay của anh. Thế nhưng mà thời điểm mà cô cắn, thì anh lại từ phía sau lưng cô vừa cường thế vừa ôn nhu đoạt lấy lãnh địa của cô.
"A. . ." Tố Tố không nhịn g được kêu lên một tiếng đau đớn. Hành động thô lỗ cùng sự tập kích đột ngột của anh, đã làm cho cô có chút bị đau. Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ở trong lòng không nhịn được mắng mà anh, anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút hay sao?
"Đau em!" Cô thấp giọng kêu lên, cũng nâng tay lên buồn bực đánh anh một cái. Thế nhưng anh lại hôn lên môi của cô, cầm tay cô, cuồng dã và ôn nhu giữ lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô.
Anh muốn cô thế nào cũng không đủ! Hết một lần lại một lần nữa triền miên, thẳng đến khi hết đạn cạn lương, anh mới chịu bỏ qua, ôm lấy cô, thở hào hển ồ ồ, rồi hôn hít lấy cô. Hồi lâu sau, hai người mới bình phục trở lại rồi đi tắm rửa. Khi về đến trên giường, hai người cũng đã mặc áo ngủ, Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, môi cắn cắn vào vành tai của cô, cũng nặng nề hỏi cô một câu: "Bảo bối. . . Em thật sự không thích anh sao?"
Tố Tố giả bộ ngủ không trả lời, thế nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn không chịu buông tha cô. Bàn tay to của anh chui vào trong áo ngủ của cô làm loạn chung quanh, khiến cho hô hấp của cô lại bắt đầu bất ổn, cũng không thể nào giả bộ ngủ nổi nữa, liền tức giận nói: "Không thích anh, thế được chưa!"
Sở Lăng Xuyên lại xoay người áp vào ở trên người cô, con ngươi đen thẳng tắp nhìn cô, thật tự tin, rất đắc ý nói: "Bà xã, anh biết, phụ nữ luôn luôn yêu thích cái kiểu “khẩu thị tâm phi” (*). Em nói không thích, nhưng kỳ thực chính là rất thích."
(*) Khẩu thị tâm phi: Câu thành ngữ, chỉ người miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.
Tố Tố cảm giác sâu sắc đối với cái việc tự kỷ của anh, nên không nói gì, cũng không khỏi nhíu mày, thật không nể mặt vặc lại anh: "Anh tạm thời tự kỷ, ai mà đi thích cái người tự đại cuồng như vậy. Ờ đúng vậy, có chị gái Tô thích anh như vậy đấy."
Vừa nói xong cô liền đã bị Sở Lăng Xuyên hôn trừng phạt rồi. Anh tức tối nhưng lại muốn nhìn cô, lại vừa thật tự cao tự đại nói: "An Nhược Tố, em như vậy là ghen tị đố, là em đang ghen đi. Người phụ nữ nhân khác yêu thích anh, em thấy không thoải mái trong người."
"Sở Lăng Xuyên, anh cứ ở trước mặt em mà tự đại như vậy vô liêm sỉ như vậy sao? Em liền túm anh ném vào trong thùng rác bây giờ!" Tố Tố nói xong túm cái gối đầu lên để đập anh, "Có ngủ nữa hay không hả, anh không muốn ngủ nhưng em đây thì rất muốn ngủ, mệt mỏi muốn chết rồi."
Sở Lăng Xuyên vứt cái gối đầu mềm nhũn kia sang một bên, không chịu bỏ qua, hỏi: "Thật sự em không cómột nơi nào, một chỗ nào của anh khiến cho em thấy thích à?"
Tố Tố nâng tay che lên trên mặt mình. Cô thật hết chỗ nói rồi, nói vẻ không kiên nhẫn: "Ừ, không có chỗ nào, nơi nào đáng để thích cả."
"Lại khẩu thị tâm phi thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong một mặt cười xấu xa rồi lại kéo tay của Tố Tố ra, đồng thời mặt cũng tiến đến trước mặt cô, hôn cô từng phát từng phát một: "Vừa rồi lúc anh muốn em đó, rõ ràng là em thật thích, chính là. . .Á !"
Sở Lăng Xuyên kêu thảm một tiếng, thịt trên lưng anh đã bị Tố Tố nhéo một cái thật mạnh không chút lưu tình. A, anh rốt cục ngậm miệng lại, không bao giờ dám giở trò lưu manh nữa rồi. Tố Tố cũng an toàn ngủ, mà Sở Lăng Xuyên cũng ôm Tố Tố đã ngủ say, di chuyển dời đến căn phòng ngủ mà Tiểu Bao Tử đang ngủ kia.
Ngày hôm sau, người tỉnh lại sớm nhất chính là Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc bị mót đi tiểu làm cho tỉnh lại. May mắn là nhóc không đái dầm, nhìn xem ba mẹ vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ như vậy, nhóc gọi cũng không tỉnh lại được. Vậy là tự nhóc tuột xuống giường, chạy đến góc tường đi xuỵt xuỵt rồi. Ai, tiểu tiện cái khỉ gì chứ, có mua cũng chỉ là để bài trí.