Tố Tố tự thè lưỡi, cũng nhanh chóng mặc quần áo vào. Áo T-shirt, quần ngố, nhìn rất nhẹ nhàng. Ngắm nghía bản thân mình ở trong gương, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người, không nhịn được suy nghĩ, cô đã từng cho rằng cô đã “nhất đao lưỡng đoạn” (một nhát dao cắt làm hai đoạn) với người đàn ông này rồi! Thế nhưng lại không nghĩ rằng, cuối cùng ở trong cuộc sống của cô vẫn có một sự hiện hữu của anh.
Cô đã từng cho là mình sẽ tiếp tục luôn luôn lạnh lùng như vậy đối với anh. Sẽ không yêu không hận đối với anh, nhưng mà bây giờ, cô không chỉ có bắt đầu oán anh, giận anh, thậm chí đêm qua cô lại đã lăn lộn trên drap giường cùng với anh
Bọn họ là vợ chồng, loại chuyện như thế này dĩ nhiên không thể nào tránh khỏi. Anh cũng cần, cô cũng cần, cho nên, cô cũng không còn có quá nhiều rối rắm, huống chi, ít nhất thân thể anh cũng đã chưa từng bao giờ phản bội cô.
Chỉ là cô không thể biết được, nếu còn phát triển thêm như vậy nữa, cô sẽ không quên được những sự tổn thương lẫn thống khổ đã từng xảy ra, có phải cô sẽ thật sự tha thứ cho anh cái chuyện anh đã không từ mà biệt cô hay không? Nếu biết, lúc này đại khái coi như cô cũng buông tha và tha thứ đối với bản thân mình một lần này đi.
Một mình yên lặng ở trong suy nghĩ hỗn loạn, thẳng đến lúc Tiểu Bao Tử ở bên ngoài gõ cửa, cô mới hồi phục lại tinh thần, xoay người đi ra khỏi toilet. Chỉ thấy Tiểu Bao Tử trong tay đang cầm một cái bánh bao nhân thịt, miệng nói: "Mẹ. . . Măm măm . . ."
A! Hành vi này của cậu nhóc làm cho người ta cảm thấy thực thân thiết lại thật hạnh phúc. Nhưng khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử, không biết đã làm cái gì mà đen sì lại, hơn nữa mấy đầu ngón tay còn cắm ở trong cái bánh bao, tiếp xúc thân mật với nhân thịt của bánh, Tố Tố không biết là mình nên ăn hay là không ăn cái bánh bao này nữa?
Tuy rằng trong lòng rối rắm như vậy, bất quá Tố Tố vẫn đưa tay nhận lấy chiếc bánh bao từ trong tay con trai, cũng không quản bẩn sạch, cắn một miếng, con trai đã có ý tốt như vậy, cô không thể phụ lòng tốt của con trai được.
Đứng một bên, Sở Lăng Xuyên nhìn hai mẹ con thân thiết với nhau như vậy, cũng gấp gáp vội mang con trai đi rửa cái bàn tay đen sì, đang tràn đầy nhân thịt của bánh bao kia, Tố Tố nhìn cái bánh bao trong tay mình, đã bị cái tay nhỏ bé của con trai động vào, làm cho đen sì ra, không khỏi cười rộ lên.
Cơm trưa là do Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố thì phụ trách chơi với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc gần đây đã lại lớn lên thêm được một ít, cũng đã hiểu được thêm một số chuyện rồi. Nhóc cũng đã nói được nhiều hơn. Có mấy lời, có một số việc, cô cảm thấy không có người dạy, nhưng mà cậu nhóc tự nhiên cũng biết được, làm cho cô cảm thấy rất thần kỳ.
Mọi thứ trong nhà, không có ai từng nói với Tiểu Bao Tử, thế nhưng Tiểu Bao Tử lại biết rất rõ thứ gì là của ai, đâu là của ba ba, của mẹ, của Tiểu Bao Tử, của ông ngoại và bà ngoại, biết phân chia rành mạch, lại có thể biết đếm. Ví dụ như nói nhóc đi lấy đũa chẳng hạn..., nói lấy cho ba người, nhóc sẽ lấy đúng ba đôi đũa, thật đáng yêu.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, người một nhà ngồi cùng một chỗ xem tivi. Trên tivi đang chiếu chính bộ phim hoạt hình mà Tiểu Bao Tử xem. Cậu nhóc ngồi ở trên ghế sofa xem phim, chốc chốc lại lại xoay trái xoay phải để chống lại cơn buồn ngủ.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử cứ xoay trái xoay phải ngủ gà ngủ gật, Tố Tố không nhịn được mà bật cười lên. Cô cũng ôm lấy con trai, đi vào trong phòng ngủ. Ngẫm lại bộ dạng đáng yêu của con trai, khi nhóc cầm bánh bao đưa cho cô ăn vào buổi sáng nay, trong lòng Tố Tố liền không nén được cảm giác thật hạnh phúc. Khóe môi của cô cũng xao động lên không tự chủ mà nở nụ cười. Lại nghĩ đến cái bánh bao với bề mặt có dấu tay đen sì, ý cười của cô lại càng đậm.
Thu xếp cho Tiểu Bao Tử ngủ ngon xong xuôi, Tố Tố nghĩ đến có một chồng quần áo còn chưa giặt giũ, liền tính toán đi giặt quần áo. Bởi vì trời nóng, cô liền búi tóc lên, dùng một cái cặp tóc cũng kẹp lại chỗ tóc mái xòa trên trán ra phía đằng sau, để lộ ra vết sẹo trên trán vẫn được dấu kín ở phía dưới lớp tóc mái ngang trán kia.
Sợ đánh thức Tiểu Bao Tử, Tố Tố mang quần áo bẩn đi ra toilet bên ngoài phòng khách để giặt. Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa liền theo vào. Nhìn thấy Tố Tố muốn giặt quần áo, anh vội nói: "Bảo bối, để anh giặt quần áo, em đi nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu, không có nhiều, chỉ một chốc liền giặt xong rồi." Tố Tố cúi đầu quăng quần áo vào trong máy giặt, cái gì là nội y thì để giặt tay. Phân chia xong loại quần áo phải giặt, thì Sở Lăng Xuyên lại một phen giật lấy áo ngực cùng quần lót trong tay cô, "Cái này để cho anh giặt."
Tố Tố nhìn bàn tay to màu đồng cổ cầm quần lót của cô trong tay, cô liền bị quẫn, vội vàng đoạt lại: "Quần áo của em để em tự giặt thôi, anh đừng có quấy rối làm loạn được không?"
"Bảo bối, em giặt cho anh được thì anh cũng giặt cho em được mà, có cái gì mà phải xấu hổ đâu." Sở Lăng Xuyên nói xong liền giơ tay lên thật cao. Vóc người Tố Tố không cao bằng anh, thật chịu thiệt, chân nhảy lên cũng không với tới được.
Tố Tố làm thế nào cũng đều không thể với tới, không khỏi nói anh: "Anh, anh, anh mới được ba tuổi hay là đã 33 tuổi rồi hà, đừng có ngây thơ như vậy được không, chạy ra ngoài mau lên, nơi này không cần đến anh hỗ trợ, anh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Cô ở trước mắt anh nhảy lên nhảy xuống loạn xạ, vừa đúng lúc này tầm mắt Sở Lăng Xuyên lại rơi vào vết sẹo của cô ở trên trán để lộ ra. Tròng mắt của anh không khỏi trầm xuống. Anh buông tay đang cầm quần áo của cô xuống, bàn tay ngược lại chiếm lấy hông của cô, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một vết sẹo trên trán của cô. Anh nâng tay không lên sờ sờ vào vết sẹo trên trán cô, nhíu mày hỏi: "Bảo bối, vết sẹo ở trên đầu em làm sao lại có vậy?"
"Không cẩn thận bị đụng phải thôi." Tố Tố nói xong ánh mắt liền trở nên u ám, cũng đẩy anh ra, không muốn nói nhiều lời về những cái chuyện kia, mà cô cũng không muốn đề cập đến nó nữa! Nhắc đến chuyện này luôn làm cô tức giận, tâm tình cũng không có gì tốt đẹp.
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt kia của Tố Tố, nhìn biểu cảm của cô, còn có cái vết sẹo đó, trong lòng anh không nén nhịn được mà suy nghĩ đến cùng đã chuyện gì đó xảy ra trong hai năm anh không ở bên cô! Anh thật sự rất muốn biết, hai năm qua trong thế giới trống rỗng không có anh của cô, cô đã làm thế nào để vượt qua được! Anh nghĩ muốn hiểu rõ, muốn biết: "Bảo bối, em hãy nói cùng anh đi, được không?"
"Chuyện này có cái gì hay mà nói. Anh thật sự phiền quá đi, em còn phải giặt quần áo đây này. Anh đừng có làm chậm trễ mọi việc được không?" Tố Tố nói xong đẩy anh một cái, nghĩ muốn từ trong ngực anh giãy dụa ra ngoài.
Nhưng mà cô càng không nói Sở Lăng Xuyên càng cảm thấy có vấn đề, nhưng anh lại xấu xa uy hiếp cô, một tay giữ lên hông của cô, một tay sờ loạn ở trên người cô: "Bảo bối, em còn không nói anh đáy sẽ dùng hình nữa đó."
Tố Tố có chút bất đắc dĩ, vội vã vươn tay ra bắt được cái bàn tay to chỉ lo làm loạn kia, tức giận hỏi: "Thực sự cứ phải biết mới được hay sao?"
Anh một mặt nghiêm cẩn, nhíu mày, "Ừ, đương nhiên là thật sự, nói mau."
"Bị người đánh." Tố Tố nói dỗi, trái tim không nhịn được liền thoáng chút co rút lại đau đớn. Trong đầu cô cũng hiện lên một màn anh nổi giận đùng đùng bỏ đi kia, đó chính là ngày kỷ niệm bọn họ chia tay nhau, càng nghĩ lòng cô càng thêm đau đớn.
"Bị người đánh sao?" Giọng nói của Sở Lăng Xuyên đề cao lên, hàng lông mày cũng nhăn lại giống như một ngọn núi nhỏ vậy. Đôi con ngươi đen tràn ngập sự đau lòng nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên trán cô. Anh hỏi, giọng có chút tức giận hỏi: "Ai đánh em vậy?"
Tố Tố xem bộ dạng gương mặt hoàn toàn không biết chuyện gì cả kia của anh, trong lòng vừa tức lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, không nhịn được lại đẩy anh ra. Thế nhưng mà anh lại ôm cô chặt hơn, nhất định hỏi đến cùng không chịu bỏ qua: "Đến cùng là vì sao lại như thế này, ai đánh em?"
Bị anh gặng hỏi, cô tức giận phiền nào nói: "Anh, anh đánh đó, mình làm chuyện tốt như vậy mà thật sự bản thân không biết sao?"
"Anh ư?" Ánh mắt của Sở Lăng Xuyên mở trừng thật lớn, "Làm sao có thể chứ! Tại sao anh không biết, anh làm sao sẽ hạ độc thủ đối với chính bà xã của mình như vậy được! An Nhược Tố, em đừng vu oan bậy bạ cho anh!"
Tố Tố cũng tức giận, thở phì phì nói: "Em vu oan bậy bạ cho anh sao? Sở Lăng Xuyên, anh thật không biết xấu hổ! Lúc trước là ai hướng về phía em mà phát giận thật lớn, là ai đã la to, ai đã quăng rơi vỡ chiếc gạt tàn rồi xoay đi bỏ chạy lấy người hả? Là ai vậy."
Tố Tố nói xong, trong lòng càng đau xót, rốt cuộc cô nói không được nữa, vành mắt cũng không nhịn được nữa đỏ ửng lên. Cô cúi đầu không nói chuyện nữa… Mà Sở Lăng Xuyên lúc này lại sững sờ ở đó. Anh nhìn cô cúi mặt xuống biểu cảm tràn đầy thương tâm, trong đầu óc anh cũng lóe lên tình cảnh của năm đó! Ngày ấy, dưới cơn tức giận của mình, anh đã quăng rơi chiếc gạt tàn, chẳng lẽ. . . Anh nghĩ mà tim bỗng co rút lại một hồi đau đớn. Là anh, chính anh là người đã đả thương cô, chính là anh. . . .