Sở Lăng Xuyên thật sự cực kỳ yêu cậu nhóc này. Anh đưa tay xoa xoa một chút lên đầu cậu nhóc, "Ba ba là người lớn, không sợ."
Tiểu Bao Tử nghe thấy thế liền buông lỏng chân của Sở Lăng Xuyên ra, nhưng nhóc cũng là mệt đến mức thở mạnh phì phà phì phò. Nhìn thấy chân của ba ba to như vậy, nhóc thở phào một hơi dài, chạy đến cửa toilet muốn đi kêu mẹ, nhưng sau đó lại quay ngược trở về. Tiểu Bao Tử chạy đến bên cạnh chiếc chậu mà Sở Lăng Xuyên đang ngâm chân kia, coi cái chậu kia chính là cái bô để nước tiểu cho nhóc đi tiểu.
Sở Lăng Xuyên đã kịp thời nâng lên hai chân, nhưng mà Tiểu Bao Tử mắc tiểu cũng đã đái vào một chân của anh rồi. Không phải nói đến cái chậu nước ngâm chân kia nữa, nó đã bị Tiểu Bao Tử đi tiểu vào rồi. Sở Lăng Xuyên một mặt đầy hắc tuyến, dở khóc dở cười, còn Tố Tố vừa từ phòng vệ sinh ra tới nơi, nhìn thấy tình cảnh này liền trực tiếp cười rộ lên một tràng.
Tiểu Bao Tử cũng vẫn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt xoay người đi chơi với chiếc xe xoay xoay của mình. Sở Lăng Xuyên không nói gì, bưng chậu nước kia đi tới phòng vệ sinh, đổ đi, thay đổi chậu nước khác, ngâm chân một lần nữa. Thằng con trai bảo bối kia của anh thật là hư! Còn có, cái tật xấu đi tiểu tùy tiện thế này liệu có thể sửa được hay không đây?
Chơi đùa trong chốc lát, rốt cục cậu nhóc xem ra đã mệt mỏi. Nhóc cũng đã buồn ngủ, ngồi ở trên cái xe xoay xoay kia mà ngủ gà ngủ gật, lắc trái lắc phải. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên nhìn xem con trai mà dở khóc dở cười, liền lấy điện thoại di động ra, chụp một kiểu ảnh về cái bộ dạng khôi hài này của con trai bảo bối.
Chụp ảnh xong, Sở Lăng Xuyên cũng đi qua ôm cậu nhóc lên, đặt nhóc lên trên giường, để cho con trai được ngủ ngon giấc. Mà Tố Tố cũng nằm xuống ở bên người Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng không có hạnh kiểm xấu, nằm xuống ở một bên khác, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Bao Tử, nhắm mắt ngủ, nỗ lực một hồi không thèm nghĩ gì đến cái chuyện ân ái nữa.
Bất tri bất giác, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng đã ngủ thiếp đi. Ngủ đến nửa đêm thì Tố Tố quá mắc tiếu, nhưng cô lại mệt đến lợi hại, không muốn dậy. Đến lúc thật sự không sao nhịn nổi nữa, cô như bị mê hoặc, hai mắt đều không mở ra được, cứ mơ mơ màng màng như vậy, đi vào trong toilet.
Cô cực kỳ mệt mỏi, không sao mở mắt ra được. Tố Tố ngồi ở trên bồn cầu, tay chống cằm, từ từ nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật. Trong mơ màng cô nghe được một giọng nói vang lên ở đỉnh đầu: "Bảo bối, em có khỏe không?"
Tố Tố cũng không buồn mở to mắt, chỉ mệt mỏi nói "sắp xong." Nói xong, Tố Tố mới giật mình một cái, có người đang ở đó nói chuyện với cô. Cô nỗ lực mở to mắt ra. Rơi vào trong mắt cô lúc này chính là một đôi chân, tiếp theo nhìn lên trên, thấy được Sở Lăng Xuyên với một gương mặt đầy vẻ bối rối, cô nâng tay lên xoa xoa cặp mắt.
"A!" Tố Tố không nhịn được liền khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ. Cơn buồn ngủ cũng chạy đi mất hơn phân nửa rồi. Cô vội vàng túm lấy chiếc áo ngủ che đi, gương mặt cũng đỏ rực triệt để, nói lắp bắp: "Anh, làm sao anh đi vào đây được, mau đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Sở Lăng Xuyên cũng giống như đã tỉnh táo lại hoàn toàn, cặp mắt thâm thúy con ngươi mang theo vài phần mệt mỏi nhìn Tố Tố, tiếp đó lời nói ra của anh đã làm cho người ta kinh ngạc, chết cũng không ngừng nói: "Thật là vừa khéo, bảo bối."
Tố Tố cảm giác mình mặt nóng đến sắp bốc lửa lên rồi. Cô buồn bực nhìn Sở Lăng Xuyên, vừa xấu hổ lại không được tự nhiên đuổi anh đi: "Khéo cái đầu anh ấy! Anh… anh nhanh đi ra ngoài, một lát nữa đi vào."
"Anh đã nhịn sắp không chịu được nữa rồi! Em đã xong rồi thì mau chạy nhanh ra đi!." Sở Lăng Xuyên nói xong đi tới gần Tố Tố, Tố Tố phiền não muốn phát điên lên rồi, "Anh đi ra toilet bên ngoài để giải quyết đi!"
"Không được, không nhịn được." Sở Lăng Xuyên nói xong liền túm bên dưới quần, còn tiến đến gần sát trước mặt cô. Tố Tố cả kinh cũng chẳng quan tâm đến anh thêm nhiều nữa. Cô đã xuỵt xuỵt xong rồi, liền vội vàng đứng dậy kéo quần tránh ra, người đỏ mặt bước đi. Nhưng mới vừa đi được hai bước, thắt lưng liền bị Sở Lăng Xuyên từ phía sau ôm lấy.
Một cánh tay của Sở Lăng Xuyên để ở ngang trước ngực cô, một cánh tay quàng vào hông của cô, hoàn toàn giam cầm cô ở trong lồng ngực rộng lớn và cực nóng của anh. Tố Tố bẻ cánh tay anh ra, cũng gấp gáp nhanh chóng nói: "Sở Lăng Xuyên, anh đừng có làm rộn, buông tay ra... A... Này."
Thân mình Tố Tố bị anh xoay chuyển lại, mặt đối mặt ôm lấy, mà môi cô cũng bị anh hung hăng hôn lên. Hơi thở tràn ngập nam tính phả vào mặt cô. Trong nụ hôn bá đạo cường thế của anh lại mang theo sự thâm tình vô hạn cùng sự dịu dàng tha thiết.
Đồ ngủ mỏng manh khiến cho hai người có thể tinh tế cảm nhận được lẫn nhau, cảm nhận được đặc thù thân thể của đối phương. Thân thể của anh rắn chắc như vậy, cơ bắp làn da cô đều có thể cảm giác được. Mà thân thể cô lại mềm mại như vậy, thân thể mềm mại hoạt bát dán sát ở trên người anh, làm cho anh rung động từng đợt. Bàn tay to của Sở Lăng Xuyên cũng không khỏi vội vàng vuốt ve ở trên lưng Tố Tố, từ bên dưới vạt áo mà chui vào, phủ lên lớp da thịt mềm nhẵn mà anh đã lâu ngày không được chạm qua.
Trong đầu óc Sở Lăng Xuyên có một ý niệm mãnh liệt, thân thể anh đã đang kêu gào ầm ĩ. Anh muốn cô, muốn bảo bối mà anh yêu quý nhất, muốn chiếm giữ lấy vẻ đẹp hoàn mỹ của cô, nghĩ muốn cùng cô kết hợp với nhau thật sâu ở cùng một chỗ.
Môi của Sở Lăng Xuyên di dời từ trên làn môi của cô, dừng lại ở trên vai cô, hôn hít lớp da thịt tinh tế của cô, trong miệng cũng nỉ non mê loạn: "Bảo bối, anh nghĩ anh muốn em! Bảo bối..."
Anh nói xong liền quay người lại, ôm Tố Tố đi lên trước vài bước. Lưng Tố Tố dán sát ở trên vách tường. Cô không sao tránh được cái ôm ấp này của lưng, nhưng lại cũng không dám lớn tiếng kháng nghị sợ đánh thức Tiểu Bao Tử, cũng như để cho cha mẹ nghe được.
Cô không biết là mình vẫn còn mâu thuẫn khi làm chuyện đó cùng anh, hay là vì thật sợ con trai sẽ tỉnh lại, sợ cha mẹ nghe thấy được! Theo bản năng, cô kháng cự nụ hôn môi cùng sự vuốt ve của anh. Nhưng mà thân thể lại có phản ứng bởi sự đụng chạm quen thuộc từ lâu nay.
Từng đã, có bao nhiêu lần anh cứ hôn hít lấy cô như thế này! Có bao nhiêu lần, bàn tay to của Sở Lăng Xuyên cứ dao động như vậy ở trên người cô! Có bao nhiêu lần, bọn họ kịch liệt dây dưa. Thân thể của bọn họ vốn là đã quen thuộc lẫn nhau như vậy! Lại bởi vì đã sự xa cách lâu lắm rồi, mà trở nên xa lạ, giờ phút này, lại ở trong sự nhiệt tình quen thuộc của Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên đẩy cao áo của Tố Tố lên, để lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ của cô, khiến cho anh ý loạn tình mê, nhiệt huyết sôi trào. Anh chộp lấy hông của cô, khiến cho cô nghênh hướng về phía anh, anh cũng cúi đầu hôn lên.
Thân thể Tố Tố run lên, hai tay nắm ở bờ vai của anh. Sở Lăng Xuyên mút hôn. Tố Tố nghiêng đầu, vừa khéo từ một bên vách tường nhìn thấy bản thân mình trong gương. Trong đó, bản thân cô hai mắt mê ly, mặt đỏ hồng mặt…Ôi mẹ ơi, thật là xấu hổ muốn chết rồi.
Trong nháy mắt, tất cả ý loạn tình mê đều biến mất. Tố Tố cúi đầu nhìn xuống thân mình, người đàn ông của cô đang chôn ở trước ngực cô. Bản thân cô cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, tự nhiên cong gối lên, cố ý áp vào ở trên bụng Sở Lăng Xuyên, dùng sức ấn một cái...