Sở Lăng Xuyên cũng bị ngạc nhiên đến không tưởng tượng được. Nếu như không phải là đang lái xe, anh nhất định sẽ phải hung hăng hôn con trai mấy cái. Đại khái là anh có chút kích động quá mức rồi, mắt nhìn về phía trước nói với Tố Tố: "Bảo bối, có phải là con trai của chúng ta có chút trưởng thành sớm hay không vậy?"
Vừa nói xong, anh liền bị Tố Tố đập cho một cái. Tố Tố ôm chặt lấy Tiểu Bao Tử, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là lộ ra sắc mặt giận dữ. Cô thở hồng hộc sửa chữa lại lời nói của Sở Lăng Xuyên, "Con trai chúng ta, như vậy gọi là vừa thông minh hiểu chuyện lại vừa đáng yêu, biết không?"
"Dạ dạ dạ, anh bị con trai làm cho khiếp sợ, nên nói năng lộn xộn rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong nâng tay lên ở sờ sờ trên đầu Tiểu Bao Tử một chút, "Con trai, ba ba cho xe chậm một chút, đừng sợ nhé."
Mà cho xem chạy chậm lại thì cũng không chậm được bao nhiêu, vì rất nhanh đã đến nhà rồi. Tiểu Bao Tử giống như kì tích không ngủ ở trên xe. Lúc này đang nằm ở trong ngực Sở Lăng Xuyên, đôi mắt mở to không chớp xoay chuyển xung quanh, luôn luôn nhìn quanh cảnh vật bốn phía.
Sau khi đi lên lầu, Sở Lăng Xuyên lấy chìa khóa ở trong túi áo anh ra đưa cho Tố Tố để mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, một khắc kia, Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử mang theo chiếc túi to đi vào, rồi sau đó kích động lớn tiếng nói: "Con trai, chúng ta về nhà rồi."
Trái ngược với sự kích động của Sở Lăng Xuyên, Tiểu Bao Tử lại bình tĩnh dị thường. Nhóc chính là dùng này cặp mắt to của mình mà đánh giá nơi này. Nơi này chỉ là một chỗ ở bình thường, không giống như là nhà ở chỗ ba ba làm việc, không có thật nhiều mũ mũ ở xung quanh.
Bất quá có ảnh chụp của mẹ cùng ba ba, còn có hình của nhóc nữa. Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử vào phòng ngủ, giới thiệu cho cậu nhóc biết: "Con trai, nơi này là phòng ngủ của ba mẹ, nơi này là toilet, trên tường là ảnh chụp thời điểm ba mẹ kết hôn với nhau."
Cậu nhóc nhất nhất ghi nhớ kỹ lời nói này của ba ba ở trong lòng. Mà Sở Lăng Xuyên thì lại ôm Tiểu Bao Tử ra khỏi phòng ngủ đi tới thư phòng, cho Tiểu Bao Tử xem hết thảy mọi thứ ở trong thư phòng.
Cuối cùng khi đi đến một cái phòng ngủ khác, Sở Lăng Xuyên nói cho Tiểu Bao Tử biết, hết thảy những gì ở nơi này đều thuộc quyền sở hữu của nhóc. Nơi này là nhà của ba mẹ và nhóc. Tiểu Bao Tử thấy bên trong phòng bày biện một chiếc giường nhỏ, còn có thật nhiều đồ chơi.
Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao Tử xuống. Cậu nhóc liền chạy về chỗ đống đồ chơi mà nhóc thích nhất. Nhóc xoay xoay chiếc dây cót của chiếc ô tô đồ chơi xe tăng đời mới. Những thứ này, trong một tháng nghỉ ngơi, Sở Lăng Xuyên đã yên lặng chuẩn bị những thứ này.
Cùng con trai khuấy động một hồi xong, Sở Lăng Xuyên mới từ phòng ngủ đi ra ngoài. Anh nhìn thấy Tố Tố vẫn ngồi sững sờ ở trên ghế sofa, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì. Cô bé này, không biết còn ở trạng thái này bao lâu nữa đây!
Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi xuống ở bên người Tố Tố, vươn cánh tay ôm cô, thật tự nhiên, thật nhiệt tình hôn một cái ở trên mặt cô: "Em đang nghĩ cái gì thế, bảo bối?"
Tố Tố quay đầu nhìnvề phía Sở Lăng Xuyên cái loại cảm giác hai gương mặt gần trong gang tấc thế này, đột nhiên làm cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên. Trước giờ cô luôn luôn ở trong nhà cha mẹ, cơ hội để cùng một chỗ với anh cũng rất ít, Giờ phút này, chỉ có cả nhà bọn họ chỉ còn có ba người như vậy, cô lại cảm thấy có chút là lạ, như thiếu một chút gì đó, lại giống như thêm một chút gì! Có lẽ vấn đề ở đây vẫn là thói quen mà thôi. Thanh thói quen ở cùng một chỗ với cha mẹ trong đại gia đình lâu nay, nên chưa thể quen với cuộc sống ở riêng một mình.
"Không còn sớm nữa, để em đưa cục cưng đi tắm rửa." Tố Tố nói xong đứng dậy, cũng rời khỏi cái ôm của Sở Lăng Xuyên, đi về phía gian phòng ngủ quen thuộc đã lâu không ngủ ở đó một lúc. Khi trở ra cô đã thấy Tiểu Bao Tử đang cưỡi trên chiếc xe xoay xoay chạy loạn trên đất.
"Tiểu Bao Tử, không chơi nữa, đến giờ đi ngủ rồi." Tố Tố nói xong liền đi qua, nhấc Tiểu Bao Tử từ trên xe lên, ôm vào trong ngực, "Ngày mai sẽ lại chơi tiếp, Tiểu Bao Tử ngoan nhất, có đúng hay không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu, tính là đồng ý rồi. Nhóc ở trong lòng Tố Tố, hai mắt to xoay chuyển một vòng, đánh giá cái gọi là nhà đầy sự xa lạ này. Cậu nhóc buồn bực, cái nơi không có ông ngoại và bà ngoại kia, lại chính là cái nhà của nhóc hay sao?
Thời điểm Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi tắm rửa, Sở Lăng Xuyên cũng thu thập này nọ một chút, sắp xếp lại những đồ vật mà Tố Tố đã mang trở về nhà, cái nào vào chỗ đó. Hôm nay là một ngày vĩ đại, bởi vì vợ con của anh đã về nhà.
Nghĩ đến chuyện này làm cho người ta thực phấn chấn. Trên mặt Sở Lăng Xuyên cũng hiện lên nụ cười. Anh ngồi xuống ở cạnh giường, cuối cùng ngã nằm xuống, nhìn lên nóc nhà. Anh ngẫm lại, mỗi lần về nhà, trong nhà có vợ yêu có đứa con trai như thế này, cực kỳ ngây ngất.
Say sưa một chút, anh cũng vội vã đi vào toilet bên trong phòng ngủ để tiến hành tắm rửa một cái. Lại tiếp tục say sưa, buổi tối, ôm vợ con ngủ ở trên chính chiếc giường vô cùng quen thuộc, ở trong chính ngôi nhà của bọn họ thế này, giống như hết thảy những chuyện tốt đã từng bị mất đi, bây giờ từng chút một đã trở về vậy.
Anh còn đang nằm ở trên giường say sưa như thế, Tiểu Bao Tử tắm rửa xong trên người khoác chiếc khăn bông nhỏ, trong miệng hô một hai, một mình từ bên ngoài lóc cóc chạy vào. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên sau kêu: "Ba ba."
"Con trai." Sở Lăng Xuyên một tay ôm lấy cậu nhóc, ngã ngửa người ra ở trên giường, để cho cu cậu nằm ở trên bụng anh. Cậu nhóc ngồi ở trên bụng anh nhảy lên nhảy xuống, còn cười khanh khách rất vui vẻ.
Sở Lăng Xuyên đùa với Tiểu Bao Tử một lúc, lại ngồi dậy, nhìn thấy Tố Tố đã tắm rửa xong cũng tiến vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, mái tóc dài rối tung, quyến rũ say lòng người, làm cho người ta phải mơ màng. Nhất là hai chân thon dài để lộ ra ở bên dưới chiếc váy ngủ, anh càng làm cho anh vì vậy mà sôi trào nhiệt huyết.
Anh nhìn Tố Tố, trong lòng cũng sám hối. Kỳ thực ra, anh cũng không có tư tưởng không chính đáng. Nhưng mà, hơn hai năm anh không chạm vào phụ nữ rồi, giờ phút này nhìn bà xã của mình giống như sắc đẹp có thể thay cơm, nếu như tâm tư của anh không có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, thì phỏng chừng không phải về phương diện nào đó anh đã xảy ra vấn đề rồi. Cho nên chính là đối với bà xã của mình cũng đã không còn có hứng thú nữa rồi. Vì thế giờ phút này, anh có ý tưởng như vậy cũng là rất bình thường, đúng thế, cực kỳ bình thường!
Càng nghĩ như vậy, Sở Lăng Xuyên lại càng thấy, giờ phút này anh dùng ánh mắt phi lễ kia để Tố Tố, bất quá chính là chuyện rất bình thường. Cho nên anh cứ nhìn chằm chằm vào món ăn ngon miệng trên bàn tiệc như vậy, không chút kiêng nể gì. Cái nhìn chăm chú của anh làm cho Tố Tố không biết làm sao, liền di chuyển này một chân đi, trực tiếp cầm chiếc khăn lông đang lau tóc trong tay, vo lại thành một cục quăng lên trên mặt anh, vừa khéo che khuất đi gương mặt của anh.
Lần này xem như là đã chọc cười đến Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhìn trên mặt ba ba của mình đang đắp một chiếc khăn lông trắng toát như vậy, bàn tay nhỏ của nhóc liền nắm giữ lấy, ngồi trên đùi ở Sở Lăng Xuyên, lớn tiếng cười lên một tràng.
Tiếng cười của cậu nhóc đã hóa giải những gì không thích hợp giữa hai người lớn. Sở Lăng Xuyên cũng cười, gặm một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cũng ôm cậu nhóc ra đặt ở vị trí trung gian, rồi sau đó hô: "Bảo bối, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi!"
Tiểu Bao Tử gối đầu lên cánh tay của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm kéo chiếc chân trần lên để ở trên quai hàm để chơi đùa, vẻ mặt cười cười giống như một con quỷ nhỏ nghịch ngợm. Đôi mắt vừa to vừa đen lại sáng nhìn sang Tố Tố, còn phối hợp bắt chước giọng nói của Sở Lăng Xuyên, dù phát âm không là thật chuẩn lắm, hô: "Bảo bối... Ụ ụ ( ngủ ngủ )."