Sau khi ăn cơm trưa xong, khi tính tiền, Đông Sương Húc muốn đài thọ, Sở Lăng Xuyên không nhường, một phen đoạt lấy bóp tiền của Đông Sương Húc, lấy tiền của bản thân mình ra đưa cho người phục vụ, Đông Sương Húc lại thực vội muốn đoạt lại bóp tiền.
Sở Lăng Xuyên hiếm khi nhìn thấy Đông Sương Húc sốt ruột, lập tức nghĩ trong bóp tiền có bí mật gì đây, cho nên cố ý không trả lại cho Đông Sương Húc. Anh tránh tay của Đông Sương Húc, lưu loát mở bóp tiền ra vừa vặn nhìn thấy, bên trong ấy thế mà ở giáp với một tờ giấy có một tấm ảnh chụp của một cô gái nào đó.
Đông Sương Húc, cái tên này, tưởng không thông suốt, nhưng rốt cục đã thông suốt rồi hả?
Sở Lăng Xuyên bị kích động rồi, còn đang muốn nói chuyện gì đó, Đông Sương Húc đã một tay cướp lại bóp tiền của mình. Sở Lăng Xuyên lại ra vẻ tức giận nói: "Được lắm, có người trong lòng mà cũng không nói năng gì cùng với anh em đây."
Đông Sương Húc vẫn lạnh mặt như trước, gương mặt không chút biểu cảm. Sở Lăng Xuyên nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua, "Chậc, đúng là một khối băng, là đàn ông thì cứ nói với tôi, đừng có, con mẹ nó, mắc cỡ ngại ngùng gì hết!"
"Bà xã của tôi!." Đông Sương Húc nói xong liền cầm bóp tiền thả lại vào trong túi quần.
Sở Lăng Xuyên nhìn vào tràn đầy kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn khói băng giá ngàn năm trước mắt này, " Bà xã của cậu sao? Cậu đã kết hôn từ khi nào vậy? Thế nào cũng không nói cho anh em đây một tiếng thế? Cậu, chuyện này thật cũng quá không có suy nghĩ đi?"
Đông Sương Húc cũng không nói nhiều hơn, chính là đơn giản nói: "Cậu không ở đây."
Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút! Đúng vậy, anh đã đi vắng mất hai năm, có muốn nói cho anh biết thì cũng không thể tìm thấy anh. Bất quá, anh trở về cũng được vài ngày rồi, thế nào cũng phải dẫn người đến cho anh được gặp mặt một chút chứ! Ít nhất lần trước gặp mặt thì cũng nên mang đến để làm quen một chút. Cái người này, dẫn ra cũng không dẫn ra, nếu như mà anh không nhìn ảnh chụp, đại khái có lẽ cậu ta cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.
Sở Lăng Xuyên thực nhiều khôn khéo, lập tức nghĩ tới có vấn đề, không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Như thế nào, cãi nhau với chị dâu sao?"
"Không có." Đông Sương Húc chỉ ném cho Sở Lăng Xuyên hai chữ. Sở Lăng Xuyên nổi giận, vỗ bàn một cái, kêu to: "Cậu nói nhiều thêm một lời thì sẽ bị mất một miếng thịt hay sao hả? Mau nói rõ ràng, chuyện như thế nào?"
"Kết hôn rồi sau đó lại ly hôn rồi!"
Lúc này đây Đông Sương Húc vẫn chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng mà, ý tứ đã vào vị trí rồi. Khi anh chấp hành nhiệm vụ thì Đông Sương Húc đã kết hôn rồi, tuy nhiên sau đó thì cũng đã ly hôn rồi, cho nên người trong hình chính là vợ trước của anh. Ly hôn rồi, vậy mà vẫn còn trân quý ảnh chụp của vợ trước như thế, chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, trái tim của Đông Sương Húc vẫn còn ở tại trên người của cái gọi là vợ trước.
Sở Lăng Xuyên rất muốn hỏi tại sao lại phải ly hôn, nhưng mà khi anh nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình, từng vài lần gặp phải nguy cơ ly hôn, tuy rằng hiện tại đã vượt qua kỳ nguy hiểm, tiến vào thời kỳ ấm lên, có hạnh phúc, nhưng là bây giờ hạnh phúc lại phải thực cẩn thận.
Lời an ủi, không thể nói nên lời. Chuyện tình cảm giống như người uống nước uống, ấm lạnh tự mình biết, chính là anh đau lòng cho Đông Sương Húc, từ nhỏ đến lớn đều không từng có một cái gia đình ấm áp, thật khó khăn mới kết hôn thì lại....
Giờ phút này, điều anh có thể làm chính là nâng tay lên để ở trên bờ vai bạn tốt mà nặng nề nắm lấy một chút. Đông Sương Húc cũng đưa tay lên trên bả vai Sở Lăng Xuyên mà vỗ một cái, "Đi thôi, ngày khác lại gặp nhau."
Hai người đứng dậy rời đi, đều lái xe cho chạy đi về hướng đoàn bộ của mình. Sở Lăng Xuyên vừa mới đi không bao xa, chuông điện thoại di động liền vang lên. Anh không nhìn vào màn hình, trực tiếp nhận cuộc gọi. Không đợi anh lên tiếng nói chuyện, trong di động liền truyền đến giọng nói đáng yêu của Tiểu Bao Tử: "Ba ba!"
"A!" Vừa nghe thấy giọng nói dễ thương của Tiểu Bao Tử, tâm tình của Sở Lăng Xuyên liền như bay bổng lên, bên khóe môi cũng treo một ý cười, "Con trai, nhớ ba ba không?"
"Ừ ừ." Tiểu Bao Tử liên tục đáp lời, lại dùng giọng nói trẻ thơ nói tiếp: "Ba ba... về về..."
Cậu nhóc nói như thế này chính là muốn bảo với anh là mau đi về nhà đây mà. Sở Lăng Xuyên thả cho xe chạy tốc độ chậm lại, "Ba ba đang bận công tác, mấy ngày nữa mới có thể trở về được, con cùng mẹ ở nhà chờ ba ba, phải nghe lời, biết không?"
"Vâng!
Cậu nhóc đáp lại giống như người lớn vậy. Sở Lăng Xuyên biết rõ Tố Tố lúc này rõ ràng vẫn đang còn đang làm việc, nhưng anh vẫn không sao nhịn được hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Con trai, mẹ đâu?"
"Mẹ... đi làm..." Tiểu Bao Tử thật biết điều khéo nói cho ba ba biết, mẹ đang đi làm.
Sở Lăng Xuyên không nhịn được liền mỉm cười, "Bà ngoại đâu?"
Lý Nguyệt Hương luôn luôn vẫn đang ở bên cạnh đó, cũng nghe được hai cha con nói chuyện với nhau thế nào, bà ở một bên kêu lên: "Mẹ đang ở bên cạnh đây rồi, lúc con đi nhóc con không được gặp, lúc này nhớ con."
Sở Lăng Xuyên nghe được giọng nói của mẹ vợ, vội hỏi: "Mẹ, vất vả cho ngài rồi, bảo mẫu vẫn còn chưa trở lại hay sao ạ?"
"Đến rồi, chuyện trong nhà con cứ yên tâm đi."
"Mẹ, con đang lái xe, ngài chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi." Nói xong anh lại nói với Tiểu Bao Tử, "Con trai, ba ba đang lái xe, phải cúp máy rồi, con phải nghe lời của bà ngoại nhé, biết không?"
"Ba ba. . . Bai bai!" Tiểu Bao Tử nói xong còn ở hôn Sở Lăng Xuyên ở trong điện thoại một cái. Sở Lăng Xuyên cười ấm áp: "Cục cưng ngoan lắm, ba ba yêu con, bai bai."
Hai cha con nói xong liền cúp máy. Sở Lăng Xuyên chuyên chú lái xe, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đã bắt đầu chờ mong một tuần này nhanh trôi qua rồi. Nghĩ một chút, anh lại cầm di động lên gọi điện thoại cho Tố Tố.
Tố Tố vừa mới ăn cơm trưa, trở lại trong văn phòng. Điện thoại di động vang lên, cô cầm lấy vừa thấy là Sở Lăng Xuyên gọi tới, cô nhận cuộc gọi, nhẹ giọng 'A lô’, một tiếng. Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên: "Bảo bối, em đã ăn cơm trưa chưa vậy?"
"Vừa ăn rồi, có việc gì thế?" Giống như không có việc gì thì không thể gọi điện thoại đến vậy. Khóe mắt của Sở Lăng Xuyên hơi hơi co rút lại, bất quá anh quả thật có chuyện muốn nói, "Bảo bối, tuần này về nhà mang cục cưng về nhà ở nhé, em nhớ là trước tiên thu dọn đồ đạc, để sau khi anh trở về sẽ đến đón hai mẹ con em."
"Hả?" Tố Tố sửng sốt một chút, tiện đà phản ứng kịp. Cô đã đáp ứng cùng anh về nhà ở rồi, "Được rồi, em đã biết, còn có việc gì nữa không, em còn có việc phải làm rồi."
"Không có, hẹn gặp lại bảo bối." Sở Lăng Xuyên cũng không để ý tới thái độ đạm mạc này của Tố Tố. Anh thân thiết nói xong thì cúp máy, còn Tố Tố cũng bắt đầu phê chữa bài tập. Về nhà, hai chứ nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trải qua tuần lễ này, tâm tình của Sở Lăng Xuyên cũng không tệ lắm. Vợ con muốn cùng anh về nhà, đương nhiên tâm tình của anh tốt rồi. Mà Tố Tố cũng là cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bởi vì cái chuyện trở lại nhà kia mà có chút rối rắm.
Tiểu Bao Tử ở trong mắt mọi người là vô ưu vô lự (không buồn không lo) nhưng mà, kỳ thực tiểu bảo bảo cũng có sự phiền não của mình, Nói thí dụ như, mấy ngày nhìn rồi cu cậu không được gặp ba ba, bởi vì chỗ làm của ba ba ở một nơi rất xa, cho nên hàng ngày cu cậu không thể được nhìn thấy ba ba của mình.
Hơn nữa vài ngày này cu cậu cũng không được gặp ông ngoại rồi. Bà ngoại và mẹ đều nói bởi vì ông ngoại bận đi làm ở một nơi rất xa, phải đến mấy ngày nữa mới trở về nhà được. Có bốn người mà cu cậu thích nhất, thì lại có tới hai người vài ngày không được gặp, đương nhiên nhóc con cũng sẽ có chút tâm sự rồi.