Sau khi ăn điểm tâm xong, Tố Tố đi rửa chén bát. Tiểu Bao Tử thì chơi đùa với đồ chơi của mình. Lúc này Sở Lăng Xuyên tiến tới bên người Tố Tố, từ phía sau ôm lấy hông của cô, "Bảo bối, sáng hôm nay có mấy người bạn của anh muốn tụ họp, em đi theo giúp anh được không?"
"Hả?" Tố Tố quay đầu lại nhìn anh, "Nhưng mà em và Tiểu Nhiên đã có hẹn với nhau mất rồi, cùng đưa Hàm Hàm đi ra ngoài để giải sầu. Hay là anh... tự anh đi một mình có được không?"
Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố không thể đi với anh được, thì hơi có chút thất vọng. Nghĩ nghĩ một chút, anh nói tiếp thuyết phục Tố Tố: "Gọi luôn cả Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đi luôn, cùng nhau chơi đùa, nhiều người càng náo nhiệt."
"Bạn bè của anh là những người nào, có La Vĩ Khôn hoặc là Thiệu Minh Thành hay không?" Tố Tố vừa hỏi như vậy, Sở Lăng Xuyên không nói chuyện nữa rồi. Rõ ràng chính là mấy người này muốn tụ họp. Mà mấy người này, sẽ chỉ làm cho Hàm Hàm thật buồn bực.
Sở Lăng Xuyên định là buổi chiều thì sẽ đi, đương nhiên là nghĩ sẽ đẹp cả đôi đường rồi, bất quá lại không theo đúng như ý nguyện của người nào đó, nên anh cũng chỉ có thể từ bỏ. Bàn tay anh vuốt ve ở trên bụng cô: "Cái chuyện kia thì cứ phân công nhau hành động cho tốt."
"Vâng!"
Hai người cứ như vậy bàn bạc với nhau tốt rồi, mỗi người đều tự đi tụ hội theo từng nhóm bạn bè của mình. Đến lúc đi ra cửa, Tiểu Bao Tử lựa chọn đi cùng với Sở Lăng Xuyên. Dù sao, mẹ thường xuyên ở nhà, nhóc có thể mỗi ngày đều nhìn thấy, còn ba ba thì không giống với lúc trước, có khi phải mấy ngày nhóc mới có thể được nhìn thấy. Cho nên, hôm nay Sở Lăng Xuyên là vú em chuyên trách.
Tố Tố cùng Tiểu Nhiên, Hàm Hàm nói chuyện điện thoại, cuối cùng lựa chọn đi công viên. Ba người đều từ trong nhà mình tự xuất phát, sẽ tập hợp ở nơi cửa chính công viên.
Ba người cũng không phải là người dông dài, cho nên đến đúng giờ đều đã đến nơi. Mọi người nhìn thấy nhau thấy tâm tình cũng không tệ, mà Hàm Hàm còn trang điểm rất nền nã, người khác nhìn qua thấy có tinh thần không ít.
Tiểu Nhiên và Tố Tố đều không mang đứa nhỏ, cho nên, hôm nay có làm cái gì cũng đều rất thuận tiện. Sẽ không bị mấy đứa nhỏ vây quanh xoay tròn, bất quá chỉ là, trong lòng hai người đều vướng bận đến đứa nhỏ, không mang theo đứa nhỏ trong lòng cảm thấy rất vắng vẻ.
Trong công viên có hoa nở quanh năm, bên trong rất nhiều trò chơi thú vị. Ba người Tố Tố bọn họ cũng dường như trở lại thời trẻ con vậy, chơi những trò chơi mà bọn nhỏ thích chơi, cũng chơi một ít những trò chơi thật kích thích, cuối cùng còn đi dạo qua một vòng trong ngôi nhà ma, vừa sợ hãi lại vừa buồn cười, đi ra ngoài vẫn còn hi hi ha ha.
Ba người chơi rất vui vẻ, dường như đã quên mất những thương tổn mà bản thân đã cất dấu trong lòng. Ba người chơi một vòng, nhìn thấy thời gian cũng đã là buổi trưa, liền nghiên cứu đi chỗ nào để ăn cơm.
Sau khi nghiên cứu xong xuôi, thì chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, thì thấy là điện thoại của Lục Trăn gọi tới. Chẳng lẽ người này còn nghĩ muốn để cho con trai của cô đi chụp ảnh quảng cáo sao. Nghĩ như vậy nhưng cô cũng vẫn nhận cuộc gọi: "A lô! Lục Trăn, như thế nào, tìm được Tiểu Đồng Tinh chưa? Tôi ấy à, tôi đang ở trong công viên cùng với bạn bè của mình. À, không có chuyện gì đâu, chính là đang nghiên cứu đi chỗ nào để ăn thôi. Hả? Cái gì? Anh muốn nhập bọn sao? Còn muốn giới thiệu bạn bè của anh làm quen với tôi sao? Ừm, chuyện này với tôi thì không có gì, để tôi trưng cầu ý kiến của bạn tôi một chút đã..."
Hàm Hàm hỏi Tố Tố: "Như thế nào, ai vậy?"
Tố Tố tay cầm điện thoại, "Người này là bạn của tớ, Lục Trăn, anh ấy hỏi chúng ta buổi trưa ăn cơm có thể cho anh ta cùng ăn hay không?"
Tiểu Nhiên không khỏi bật cười, "A, chính là cái người đã bị cậu đụng xe vào đó, có phải không?"
Tố Tố cười nói: "Đúng, chính là anh ấy đấy."
Hàm Hàm cũng cười, lúc đó Tố Tố cảm thấy đã giải thích về người này đầy đủ rồi, tức thời liền sảng khoái nói: "Được thôi, không có việc gì hết, đều là bạn bè với nhau cả, có nhiều người cũng vui hơn. Nếu không chúng ta đi đến chỗ quán ăn mà đã lâu rồi chúng ta chưa đến nhé, có được không?"
Tiểu Nhiên nghe mà chảy nước miếng rồi, "Tốt. Tớ cũng nhớ thức ăn ở chỗ đó rồi, thật lâu rồi không đi."
"Để tớ nói với anh ấy." Tố Tố nói xong tiếp tục nói vào trong điện thoại, "Nhất trí thông qua, một lát nữa gặp lại." Tố Tố nói xong cũng nói với Lục Trăn địa điểm của quán món cay Tứ Xuyên, rồi sau đó cả hai bên đều xuất phát đi đến quán ăn món cay Tứ Xuyên.
Lục Trăn và bạn tới trước so Tố Tố và các bạn của cô. Đặt phòng xong, cũng gọi điện thoại nói cho Tố Tố biết số phòng đã đặt ở đâu, sau đó liền chờ ba vị nữ sĩ đến.
Tố Tố, Tiểu Nhiên, Hàm Hàm, ba người cùng nhau tiến vào trong quán món cay Tứ Xuyên thì sau đó phát hiện ra, nơi này vẫn giống trước kia y như đúc. Bất quá cũng rất dễ dàng phát hiện, tuy rằng sự bố trí cũng vẫn là giống nhau như đúc, tuy nhiên nó thật mới, không có cảm giác cũ kỹ.
Ba người đang dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng ở lầu hai. Cửa vừa mở ra, mấy người Tố Tố các cô, tất cả đều ngây ngẩn cả người, bởi vì trong phòng trừ bỏ Lục Trăn ra còn có một người quen cũ.
"Thẩm Hạo Vũ!"
Thời điểm Tiểu Nhiên lên tiếng kinh hô, rốt cục Tố Tố cũng phục hồi tinh thần lại. Trong hai năm qua cô và Thẩm Hạo Vũ cũng đã gặp nhau một lần. Lần gặp mặt này cũng giống như là những người bạn cũ gặp nhau vậy, không có một chút gì không được tự nhiên. Bất quá từ sau lần trước gặp nhau đó bọn họ cũng đã lâu rồi chưa từng gặp lại. Thực không nghĩ rằng, ngày hôm nay lại gặp được nhau ở trong này, hơn nữa lại còn xuất hiện cùng với Lục Trăn.
Cô vẻ mặt buồn bực, liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Vũ một cái, sau đó lại nhìn về phía Lục Trăn, nghi hoặc hỏi: "Hai người, hai người các anh có quen biết nhau sao? Tình huống gì vậy? Lục Trăn, anh nói muốn giới thiệu bạn của anh chính là Thẩm Hạo Vũ sao?"
Lục Trăn cười cười, "Lời nói giải thích thì dài dòng lắm, có phải là trước hết hãy nên giới thiệu cho tôi hai vị nữ sĩ xinh đẹp này một chút."
Không cần Tố Tố giới thiệu, Tiểu Nhiên đã rất hào phóng tự giới thiệu luôn, "Xin chào, tôi là Mạc Tiểu Nhiên, cứ gọi tôi là Tiểu Nhiên cũng được."
"Tôi là Hàm Hàm."
"Tôi là Lục Trăn."
Mọi người đơn giản tự giới thiệu bản thân mình cho mọi người biết. Sau khi ngồi xuống, cùng nhau hàn huyên. Tố Tố hết sức tò mò hỏi Lục Trăn cùng Thẩm Hạo Vũ tại sao lại biết nhau. Lục Trăn chỉ giải thích là vì quan hệ của cô, nhưng mà cụ thể quen biết nhau bởi vì Tố Tố như thế nào, thì lại ngậm miệng không nói chuyện.
Tố Tố đành phải ép hỏi Thẩm Hạo Vũ, thế nhưng mà Thẩm Hạo Vũ lại cũng ngậm miệng không nói chuyện. Đến cuối cùng cô cũng không hỏi gì nữa. Hai người đàn ông kia lại vẫn thừa nước đục thả câu, rất không hiền hậu.
Gọi đồ ăn xong rồi, Tố Tố và Thẩm Hạo Vũ đã thật tự nhiên như cũ, hỏi thăm lẫn nhau tình hình gần đây của mình, cười cười nói nói, không có một chút nào là không được tự nhiên.
Hiện tại đối mặt với Thẩm Hạo Vũ, nội tâm của Tố Tố đã bình tĩnh một mảnh, phảng phất anh chính là một người bạn cũ đã lâu rồi không gặp nhau, không có gì không được tự nhiên, trong lòng cũng rất bình bình thản thản.
Mà Thẩm Hạo Vũ trừ bỏ không thể quên được tình yêu, thì anh đối với Tố Tố và Sở Lăng Xuyên có cảm kích mà cũng có sự áy náy. Chuyện xảy ra giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên anh cũng biết được không ít. Nếu không phải là do anh, có lẽ Tố Tố sẽ không phải chịu nhiều hiểu lầm cùng khổ sở như vậy. Tuy rằng trước mắt anh vẫn không thể quên được Tố Tố như trước, chỉ là, anh vẫn cẩn thận giữ thái độ đúng mực, thản nhiên đối mặt, không có một chút suy nghĩ không an phận nào.