Dưới áp lực của người nhà, An Nhược Tố đã phải đi hẹn hò tám lần, không phải đối tượng kết hôn không tốt, mà căn bản cô chưa có dự định kết hôn, cho nên luôn luôn nghĩ các loại biện pháp khiến các đối tượng nam không muốn liên lạc với cô nữa.
Sau thất bại của cuộc hẹn hò lần đầu tiên cô trở nên nổi tiếng, trong nhận thức của cô mọi người nói cô là người phụ nữ kỳ lạ, lại đầy tật xấu, nhất là qua lần hẹn thứ tám uy danh cô càng lan xa, không còn người dám hỏi thăm, nguyên nhân là lần hẹn thứ tám cô đã đánh người đàn ông đó, khiến cô bị đồn đãi là người phụ nữ thích bạo lực.
Thực ra cô cũng không nguyện ý phá hoại hình tượng dịu dàng của mình.
Nói gì thì nói, đó cũng là người đàn ông lần hẹn đầu tiên để lại ấn tượng rất tốt với An Nhược Tố, lịch sự, còn có chút đẹp trai, hai người nói chuyện cũng hợp ý nhau, ở cùng nhau rất vui vẻ, cô vốn định kết thúc nhẹ nhàng, hợp nhau như vậy đâu nhất thiết phải làm vợ chồng, làm bạn bè cũng được, nhưng mà sau này xảy ra chuyện không thoải mái.
Người đàn ông kia nói muốn ăn cơm tối, để một ngày tuyệt đẹp kết thúc một cách viên mãn, cô đồng ý, ban ngày đều là người đàn ông kia trả, cho nên, bữa cơm tối này An Nhược Tố dự định sẽ phát huy tính rộng rãi của mình, cô mời.
Nào biết người đàn ông kia lại dẫn cô đến một khách sạn xa xỉ, cô đột nhiên thấy chóng mặt, ví tiền của cô rất hẹp, ngộ nhỡ không đủ trả tiền thì rất mất mặt, cho nên tập trung tinh thần nghĩ đến những lý do để có thể đổi chỗ hoặc tìm người nào đến cứu, nghĩ quá say sưa, đến khi đi theo người đàn ông đó vào khách sạn mới phát hiện, bọn họ không có đến phòng ăn, mà là đi vào phòng ngủ.
Người đàn ông kia dám mang cô vào phòng ngủ, còn động tay động chân với cô, lúc ấy cô nóng lòng, vung túi K đập cho người đàn ông kia một trận, tiện thể đạp một cước vào bụng dưới của anh ta sau đó bỏ trốn mất dạng.
Lúc ấy rất tức giận nhưng kết quả cực kỳ bi thảm, ai xung quanh biết cô, biết ba mẹ cô, cũng không dám giới thiệu đàn ông cho cô, bởi vì lời đồn cô là một người đàn bà hung dữ, thử hỏi nhà ai nguyện ý để con trai mình cưới một đàn bà hung dữ.
Bị gán cho cái mác người đàn bà hung dữ, An Nhược Tố cảm thấy mình tuyệt đối là bị oan, ai chẳng biết cô nói chuyện dịu dàng, lại rất đáng yêu, nhịn không được nên tự sửa lại kết luận sai một phen. Nhưng mà tiếng xấu lan xa, cuối cùng cô không cần phải đi xem mặt nữa, vừa mừng rỡ không bị ràng buộc, thậm chí có thể dùng hai từ “vui vẻ” để hình dung tâm tình của cô, vui vẻ còn kém nâng chén chúc mừng mà thôi.
Không có nâng chén chúc mừng là vì vẻ mặt ba mẹ đầy lo lắng, cho nên cô chỉ có thể khiêm tốn, nội tâm vụng trộm vui vẻ một phen, nếu không mẹ sẽ đưa xấp giấy người xem mặt nữa, cô có thể chịu không nổi mất.
Nhưng mà, hôm nay cô có thể nâng chén, bởi vì sinh nhật bạn tốt Mạc Tiểu Nhiễm, mời các bạn tốt của cô thường xuyên đi ăn món cay Tứ Xuyên nổi tiếng rất vui vẻ.
Tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ, ngồi ở bàn tròn trước mặt, trò chuyện với nhau thật vui, mấy học sinh nam uống rượu, Mạc Tiểu Nhiễm cùng một cô gái gọi là Hàm Hàm cũng uống một chút rượu, chỉ có An Nhược Tố không uống rượu, mọi người cũng không ép cô, bởi vì cô dị ứng với rượu, nâng chén cũng chỉ có thể uống đồ uống.
Uống nhiều, An Nhược Tố cần đi toilet, phòng không có toilet, cho nên cô chỉ có thể ra ngoài. Mở cửa đóng cửa lại, An Nhược Tố ra ngoài, hướng hành lang cuối cùng đi tới toliet.
Nhưng mà mới vừa bước đi, phòng đầu tiên bên cạnh đột nhiên mở ra, dọa cô nhảy dựng, bước chân hơi dừng lại muốn tiếp tục đi, một cái bóng đen vọt ra.
Cô còn không có tới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên eo căng thẳng, trước mắt tối om, ánh đèn bị che khuất, cái ót bị chế trụ, môi bị cái gì đó ngăn chặn, hơi thở đàn ông xa lạ mạnh mẽ vây quanh cô.
An Nhược Tố lờ mờ, ngây người, choáng váng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không tự chủ được mở to hai mắt, đôi mắt rơi vào đôi mắt đen như lốc xoáy.
Ầm!
Đầu An Nhược Tố một trận run lên, ánh mắt mở to lớn hơn nữa, rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô, cô bị một người đàn ông xa lạ hôn, mà còn cực kỳ dã man, phải nói là đánh lên, thật đau a, không đúng, nên nổi giận!
An Nhược Tố quay người liều mạng vùng vẫy, tránh né làn môi xa lạ này, lúc cô nổi nóng muốn cắn, người đàn ông kia thả cô ra, khiến trả thù nhỏ cô thất bại rồi.
Nhận được tự do An Nhược Tố không chút nghĩ ngợi muốn cho người đàn ông kia một cái tát, cổ tay lại bị người đàn ông vững vàng bắt lấy, vẫy cũng tránh thoát không ra, An Nhược Tố mặt thoắt đỏ thoắt trắng, hai mắt nhìn giận dữ quan sát người lưu manh chết tiệt này, buồn bực gầm nhẹ: "Đàn ông thối, thả tay!".
Người đàn ông có khuôn mặ cực tuấn tú, có hương vị đàn ông, hơn nữa ánh mắt kia, sáng ngời, sắc bén, thâm trầm, anh hơi hơi nhíu mày, nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nói: "Phụ nữ dịu dàng thì mới tốt".
Nói xong, người đàn ông kia buông tay An Nhược Tố ra, lúc này bạn bè cô ở trong phòng nghe thấy tiếng gầm nhẹ của cô cũng ào ào đi ra, thấy An Nhược Tố cùng một người đàn ông xa lạ giằng co, vội vàng đi tới.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn vẻ mặt không bình thường của An Nhược Tố, nhìn lại Tố Tố đang căm tức nhìn người đàn ông kia, rất đẹp trai, háo sắc một phen mới hỏi nói: "Tố Tố, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì rồi hả?".
Lúc này, người đàn ông kia đi ra khỏi cùng cùng mấy người đàn ông và phụ nữ, hai bên hình thành hai đôi.
Sau đó Mạc Tiểu Nhiễm thấy môi An Nhược Tố bị tàn phá, mọi người cùng suy nghĩ đoán ra, chị em tốt bị ức hiếp, sau đó thì cãi nhau.
Mạc Tiểu Nhiễm nhíu mày nhìn người đàn ông kia mắng: "Đẹp trai khá lắm sao, đẹp trai là có thể giở trò lưu manh sao".
Một phụ nữ phía bên kia đập trả lại: "Chúng tôi chỉ là chơi đùa, hơn nữa bị Sở thiếu hôn cô chắc cô cũng vui vẻ đi, còn ở chỗ này nói cái gì".
Mấy bạn nam của An Nhược Tố cũng giận, bạn mình ức hiếp không lên tiếng, bọn họ cũng quá vô dụng, muốn ra tay đánh cái.
Mấy người nam bên người được xưng là Sở thiếu cũng bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Nhìn cuộc sắp có cuộc đấu tranh, An Nhược Tố đi lên ngăn lại, một ngón tay chỉ đối phương mấy người phụ nữ ồn ào nói: "Các người tất cả im miệng cho tôi!".
Một tiếng Sư Tử Hống của An Nhược Tố quả nhiên hiệu quả, tuy là bộ dáng xinh xắn lanh lợi, nhưng mà một tiếng này khí thế mười phần, khiến mấy người phụ nữ này im miệng.
Mạc Tiểu Nhiễm và Hàm Hàm cho những người đó một cái xem thường cũng ngậm miệng không nói.
Khuôn mặt An Nhược Tố quay qua, một ngón tay chỉ Sở thiếu: "Đây là chuyện của tôi và anh ta, chúng tôi sẽ giải quyết, các người chớ tham gia" Cô chỉ là không nguyện đánh nhau, đối phương có nhiều người, bọn họ chỉ có sáu người, yếu không địch lại mạnh, bị tổn thất chỉ có bọn họ.
Sở thiếu hơi hơi hí mắt, trong mắt hiện lên thoáng hiện nét bỡn cợt, tựa hồ rất tò mò, người phụ nữ mềm mại yếu ớt trước mắt này muốn giải quyết như thế nào.
An Nhược Tố đương nhiên nhìn ra ý nghĩa ánh mắt anh ta, cô tiến về phía trước một bước, nhào tới, tay vòng qua cổ, hướng môi anh ta đánh thẳng về phía trước, cho anh giở trò lưu manh, dựa vào, chị cũng biết!
Sở thiếu ngây người. Bạn bè của anh cũng ngây người, sau đó hóa đá tại chỗ, không biết nên phản ứng gì.
Mạc Tiểu Nhiễm ngây người xong giống như đầu máy xe lửa vọt tới người đàn ông bên cạnh mắng cô, hôn lên, cho anh có đồng bọn.
Hàm Hàm cũng không yếu kém, nhào tới người đàn ông trước mắt mắng cô, bất chấp tất cả hôn lên, cũng dám mắng cô, cho anh mắng!
Mọi người tiếp tục hóa đá, hoàn toàn bị ba người phụ nữ đàn áp rồi.
An Nhược Tố đầu tiên kết thúc chiến đấu, hai môi rời khỏi, cô đưa tay vỗ vỗ người đàn ông cứng rắn trong ngực, nhíu mày, cho anh một ánh mắt xem thường, chậm rì rì nói: "Anh nên đánh răng rồi".
Mạc Tiểu Nhiễm nắm chặt cà-vạt người đàn ông đang đờ người ra, tay vỗ vỗ mặt, do dự một chút: "Anh nên đánh răng rồi".
Hàm Hàm tóm cổ áo người đàn ông kia, nắm tay nhỏ nện ở trên bụng người đàn ông, muốn nói câu mới mẻ nhưng cuối cùng vẫn lại là câu đó: "Anh nên đánh răng rồi".
Mọi người triệt để hóa đá, đến khi An Nhược Tố dẫn theo bạn mình rời khỏi, người đàn ông bị Hàm Hàm hôn mới kêu rên ra tiếng: "Mẹ nó, hôm nay lại bị phụ nữ đùa giỡn".
"Khốn kiếp, đây là phụ nữ gì a, lão tử lớn như vậy chưa thấy qua. Lớn như vậy lần đầu tiên bị phụ nữ ức hiếp, chỉ cần hôn lại, khiến cô ta phục tùng ở dưới thân mình" Người đàn ông bị Mạc Tiểu Nhiễm hôn qua sờ sờ môi, than vãn nói, cùng người đẹp hôn môi vốn nên là chuyện tốt, nhưng một đàn ông bị cường hôn, có vẻ như giống bị một phụ nữ cho cường X thật mất thể diện.
Sở thiếu đứng thẳng, đôi mắt sáng rực nhìn phương hướng An Nhược Tố rời khỏi, cánh môi và trong ngực dường như còn có mùi thơm nữ tính của cô, làm cho người ta động lòng. Anh nhếch môi, cười bí hiểm: "Thú vị"