Chương 7: Cả đêm không ngủ
Cho dù cô rất muốn thoát khỏi nhà họ Lâm nhưng nghĩ đến việc bỗng dưng chuyển tới sống ở một nơi xa lạ, Lâm Mộng Phạn vẫn chưa kịp thích nghi.
Cô xoay tới xoay lui, cả đêm mơ màng ngủ không yên giấc. Trời vừa sáng thì đã tỉnh dậy, muốn ra ngoài rửa mặt thì sợ làm ồn ảnh hưởng Lục Lương Triết, cho nên ngồi ở trên giường nghịch điện thoại, đợi anh ta tỉnh dậy.
Phòng tuy nhỏ nhưng lại có một cánh cửa sổ be bé để cô có thể nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng sớm hắt lên người cô làm cô làm cô cảm thấy ấm áp, làm cô cảm thấy được ánh rạng đông của chính mình đang dần lóe lên, làm lòng cô tràn đầy năng lượng.
Mặt trời mới leo lên bầu trời được một mẩu thì có tiếng gõ cửa phòng.
Giọng nói vô cảm, trầm thấp của Lục Lương Triết vang lên: “Dậy theo tôi xuống lầu”
“Được.” Lâm Mộng Phạn mở cửa.
Không liếc cô lấy một cái, Lục Lương Triết xoay người ra ngoài, tựa như là lãnh đạo ra lệnh.
Đi theo Lục Lương Triết xuống tầng đã thấy bố mẹ anh ta đã sớm ngồi ngay ngắn trên sofa, miệng mỉm cười.