Sau khi xuống xe, Lâm Mộng Phạn đi một quãng đường dài một cách vô vọng, và cuối cùng quyết định đến nhà của người bạn thân nhất của mình.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, Kiều San San đã chọc: “Sao, đã bị đuổi ra sớm vậy rồi?"
"Không!" Lâm Mộng Phạn lắc đầu và nằm thẳng lên giường củDuyệt Ái San San.
Kiều San San và cô biết nhau từ khi còn nhỏ và là bạn thân nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai ở lại làm giảng viên tại trường và nghiên cứu cùng nhau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Kiều San San lo lắng hỏi.
Lâm Mộng Phạn cười trừ: “Không sao đâu, đừng hỏi nữa. Tao mệt, mày để tạo nằm
yên một lúc.”
Thở dài một hơi, Kiều San San nhìn người cô đầy bụi bặm, khẽ nói: “Mày không nói thì tao cũng đoán được, lại là vì Lục Lương Triết chứ gì? Làm sao mà mày vui vẻ cho được khi còn trong cuộc hôn nhân như trò chơi này”
“Mày nói gì nghiêm trọng thế” Lâm Mộng Phạn xoay người sang phía khác.
“Được thôi. Mày không phải giả vờ, nếu không phải vậy thì hà cớ gì mày qua nhà tạo rồi nằm đây?”
Cô lại tiếp tục nói: “Tao không dám nghĩ tới nếu như Cận Hoằng quay về và biết chuyện này của mày sẽ buồn tới mức nào nữa”
“Tại sao lại nhắc tới anh ta, mày không phải không biết tạo với anh ta không liên quan tới nhau. Đừng chuyện gì cũng nhắc tới anh ta chứ”.
Cận Hoằng là đồng nghiệp của bọn họ ở trường, đã hoàn thành khóa đào tạo sau đại học và trở thành phó giáo sư trẻ nhất trong trường đại học. Đẹp trai, cách dạy hai hước và cuốn hút không biết đã lấy đi bao nhiêu trái tim của nữ sinh trong trường nhưng Cận Hoằng lại chỉ yêu duy nhất mỗi Lâm Mộng Phạn.
.
Từ lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt Cận Hoằng đã không thể rời bỏ được hình dáng của một người.
“Tao chỉ muốn nói rằng nếu cảm thấy cuộc hôn nhân đó thực sự tồi tệ, thì tốt hơn hết là ly hôn! Với ngoại hình và khả năng của mày,thiếu gì người theo đuổi, không chừng lại tốt đẹp hơn bây giờ. Hơn nữa, tình cảm của Cận Hoằng mày không phải không biết, anh
ấy sẽ không để ý rằng mày đã có một đời chồng rồi đâu?
Ánh mắt củDuyệt Ái San San trống rỗng, Lâm Mộng Phạn tức giận nói: “Nếu mà như vậy thì người đầu tiên buồn nhất là mày đấy”
Bạn tốt của nhau nhiều năm như vậy, làm sao mà không nhận Duyệt Ái San San có tình cảm với ai được.
Lục Lương Triết đã đi đi lại lại nhiều lần trên đoạn đường mà Mộng Phạn xuống xe, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của cô. Mặc dù tài xế đã tìm qua đoạn này nhưng Lục Lương Triết vẫn không bỏ cuộc..
Đột nhiên nhớ ra khi rời đi chiều nay, Lâm Mộng Phạn đã đưa cho mình một tấm danh thiếp, nhưngLục Lương Triết không thể nhớ mình đã làm mất nó ở đâu sau đó.
Lục Lương Triết tìm trong xe một lúc trước khi tìm thấy nó dưới bàn đạp.
Lúc gọi điện thoại, Lục Lương Triết thậm chí không thèm chào hỏi câu nào, hỏi trực tiếp: “Lâm Mộng Phạn có ở bên đó không?"
Khi phát hiện ra đó là Lục Lương Triết, Lâm Văn Thạch tức giận tới muốn ném điện thoại ngay, ông ta nói đi nói lại: “Không, không có ở đây. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì. Có chỗ nào cô ấy hay lui tới hay là có người bạn nào của cô ấy không?”
Lâm Văn Thạch làm việc suốt ngày nên cũng chẳng mấy bận tâm tới con gái.
“Nó bình thường cũng không nói năng gì, cũng rất ít khi liên lạc về nhà, vì vậy mà bố cũng không rõ lắm...”
Không chờ đến lúc ông ta nói xong thì Lục Lương Triết đã cúp máy. Lục Lương Triết nhếch mép, có vẻ như mối quan hệ của con người này với gia đình không tốt, ít nhất là không được chào mừng như em gái, tại sao không thể hiện thái độ hay làm cái gì?
Tia hi vọng cuối cùng cũng vô nghĩa, Lục Lương Triết mở cửa sổ xe rầu rĩ thở ra một hơi, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Lục Lương Triết chợt bừng tỉnh.
Lục Lương Triết đột nhiên cảm thấy mình thật lố bịch. Tại sao phải tìm cô ta khi cô ta không muốn về nhà. Anh cần gì phải vội vàng chạy đi tìm như vậy, đó không hoàn toàn là chủ ý của anh.
Anh lắc đầu, không tìm Lâm Mộng Phạn nữa mà phóng thẳng xe về nhà.
Không khí cả nhà không như anh nghĩ. Mọi người đều cười tươi, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Không đợi anh trai phải hỏi, Lục Tự Hàm nhanh nhảu nói: “Chị dâu đã về rồi”
“Về rồi sao không báo với tôi một tiếng, con đã cực khổ chạy đi tìm cô ta bao lâu!” Lục Lương Triết cảm thấy tức giận khi mình như con rối của mọi người vậy.
Liếc nhìn Lục Lương Triết, Tạ Tâm Du chậm rãi nói: “Con bỏ rơi nó như thế, không cho con đi tìm nó thì lần sau rồi lần tới con cũng sẽ bỏ rơi nó. Lần này cho con nhớ đời.”
“Mọi người nghĩ con thương cô ta nên mới chạy đi tìm à?”
Lục Tư Hàm bĩu môi: “Ít nhất là lần sau anh có ý định quẳng ai đó ra đường thì hãy nhớ lại chuyện hôm nay nha”
“Cứ thử xem!”