Trước sự đón tiếp nồng nhiệt của Lâm Văn Thạch, Lục Lương Triết càng thản nhiên hơn, nhưng đối với Lâm Mộng Phạn, thái độ của anh ngược lại tốt hơn nhiều.
Lục Lương Triết kéo nhẹ eo cô kề sát, dịu dàng ôm eo cô: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong trước nhé!”.
“Ừ” Trước thái độ hòa nhã của Lục Lương Triết, Lâm Mộng Phạn cảm thấy gượng gạo không quen, cả người cô cứ đơ cứng ra.
Nhận thấy sự cứng ngắc của cô, Lục Lương Triết lại nhẹ nhàng đổi tư thế sang nắm tay cô. Không biết do đâu mà trái tim cô mỗi lúc lại đập mạnh hơn.
Trên đường đi, Lâm Mộng Phạn vẫn lo lắng về tính khí ương bướng của Lục Lương Triết, vốn dĩ đã không muốn diễn kịch với cô, cứ nghĩ thể nào cũng xảy ra chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của anh thì cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Giọng điệu dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, vừa ấm áp thân tình như tia nắng ấm cộng thêm nụ cười dịu dàng dành cho cô, tất cả những điều này đều khiến Lâm tỉ nhà ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Tiến thẳng vào phòng khách, Lục Lương Triết mới buông tay Lâm Mộng Phạn. Lúc này, cô mới phát hiện tay mình đã đổ mồ hôi.
Không phải do căng thẳng, cũng chẳng vì sợ Từ Nhược Hoa nhìn ra sơ hở, chỉ là không ngờ kỹ năng diễn xuất của Lục Lương Triết lại tinh vi đến thế, còn cô lại rất căng thắng.
“Con rể, mau qua đây nếm thử mùi vị trà Long Tỉnh Tây Hồ mà bố đặc biệt chuẩn bị cho con”
Lâm Văn Thạch cũng xuất thân từ dân kinh doanh, nhà họ Lâm tuy không hẳn là gia đình giàu có bậc nhất, nhưng cũng xem như có bề thế, có điều ở trước mặt nhà họ Lục, chỉ là con kiến gặp con voi mà thôi.
Lúc này, Lâm Văn Thạch hai tay dâng trà đến trước mặt Lục Lương Triết, vẻ nịnh bợ hiện rõ trên mặt ông ta. Người nào không biết sẽ cho rằng thân phận bọn họ đảo ngược, Lâm Văn Thạch mới chính là con rể.
“Chị à! Những ngày chị không ở đây, em nhớ chị vô cùng” Lâm Duyệt ái ngồi ngay cạnh Lâm Mộng Phạn, mỉm cười với Lục Lương Triết: “Hoan nghênh vợ chồng chị trở về!”
Ồ, hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, việc tốt cứ nối tiếp nhau xảy ra. Từ nhỏ tới lớn Lâm Duyệt Ái lúc nào cũng gắt gỏng mỗi khi nhắc tên cô, nay tự nhiên lại gọi chị nhẹ nhàng như thế, đúng là xưa nay chưa từng thấy!
Sắc mặt không thay đổi, Lâm Mộng Phạn vẫn tươi cười hỏi thăm: “Gần đây em thế nào?”
“Một chút cũng không ổn! Chị không ở đây em không có ai tâm sự cùng, chán chết mất. Chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Nói xong, cô ta đứng dậy kéo Lâm Mộng Phạn cùng đi.
Đi được hai bước chân thì ngưng lại, liếc mắt đưa tình nhìn Lục Lương Triết: "Anh rể, em với chị ra ngoài nói chuyện riêng, anh sẽ không để ý chứ?”
Dyt
“Không sao đâu!” Lục Lương Triết vẫn giữ điệu bộ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cảm ơn anh rể!” Lâm Duyệt Ái tỏ ra thân mật ôm tay Lâm Mộng Phạn, đi về phía sân sau.
Ở đây, không có người thứ ba, cô ta cũng chẳng cần diễn kịch nữa, Lâm Duyệt Ái ngay tức khắc buông tay đang nắm tay Lâm Mộng Phạn ra, lạnh lùng nói: “Người xưa đã nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đục khoét, xem ra câu nói này không sai?
“Con gái của gái vũ trường, sinh ra đã biết mê hoặc đàn ông. Lời đồn đại về gã đàn ông biến thái máu lạnh, chị đều nghe cả rồi, xem ra thế giới này không có đàn ông mà chị sẽ không thể hạ gục. Thật là làm người khác ngưỡng mộ!”.
Lời khiêu khích của Lâm Duyệt Ái cũng không thể ảnh hưởng đến Lâm Mộng Phạn. Cô mỉm cười: “Không phải vì tôi biết mê hoặc đàn ông, mà lời đồn chỉ là lời đồn thôi. Lục Lương Triết anh ấy đâu có biến thái lạnh lùng như một số kẻ đồn đại. Anh ấy rất dịu dàng, ấm áp như lời khen của bố là chồng tôi trọng tình nghĩa ấy chứ. Đối với phụ nữ anh ấy rất tuyệt, giống như dung mạo anh vậy”.
Dứt câu, Lâm Mộng Phạn tiếp tục: “Nghe những lời tôi nói, cô có hối hận không, ngay từ đầu đáng lẽ không nên trao cho tôi cơ hội tốt như vậy...”
Lâm Duyệt Ái ngắt lời cô: “Cô nói dối, anh ta đã ly hôn nhiều lần rồi, sao có thể là người đàn ông tốt được. Tuy ngoài mặt không thừa nhận điều đó, nhưng đáy mắt Lâm Mộng Phạn là vẻ hối hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!