Khanh Khanh ăn xong vội vàng đứng lên nói với Lăng Duy Khiết: “Anh ở đâu? Hôm nay tôi phải về trước đã, đợi tôi xử lý xong chuyện trong nhà sẽ đi tìm anh.”
Lăng Duy Khiết chẳng biết trả lời thế nào, nửa năm trước sau khi anh về nước tham gia hôn lễ của bố thì chưa từng về nhà. Huống hồ cuộc hôn nhân hôm nay ngoài tờ giấy chứng nhận kết hôn kia là thật thì anh không hề có chút cảm giác nào cả. Sau khi xảy ra chuyện kia thì anh rất đề phòng phụ nữ, đâu thể tùy tiện nói chỗ ở hiện tại của mình cho một cô gái xa lạ được.
Lăng Duy Khiết suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đi, ngày mai chúng ta hẹn ở nơi lúc nãy đụng phải.”
“Được, vậy mai gặp, tôi đi trước.” Thẩm Khanh Khanh gật đầu, nói xong cô để 150 nghìn xuống rồi đi. Lăng Duy Khiết nhíu mày, sầm mặt đứng dậy.
“Thẩm Khanh Khanh, cô đứng lại, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, cô lại vội vã về nhà như vậy à?”
Lăng Duy Khiết giữ tay cô lại rồi đặt 150 nghìn vào tay cô. Sự tinh tế và ân cần của Khanh Khanh lúc này chính là một sỉ nhục với anh. Cô coi Lăng Duy Khiết anh là gì chứ? Tưởng là mua đồ sao? Mua được rồi, hết tác dụng liền vứt?
“Thực ra, thực ra hôm nay là ngày tôi tổ chức đám cưới, tôi… Tối hôm qua tôi bỏ trốn, giờ phải về thông báo với mọi người.” Khanh Khanh vô cùng xấu hổ, đành giải thích với Lăng Duy Khiết.
“Bỏ trốn à.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết càng tệ hơn, thì ra cô gái này ngoài mặt thì trong sáng nhưng thực tế là lấy anh ra làm bia đỡ đạn.
“Cũng không phải là trốn nữa, cái này anh cầm dùng trước đi.” Khanh Khanh rất quẫn bách, cô không muốn giải thích nhiều, bèn lấy ra một xấp tiền nhét vào tay Lăng Duy Khiết.
“Đây là?” Lăng Duy Khiết biến sắc, tay sờ một cái đã biết bên trong là thứ gì.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu. Dù sao chúng ta bây giờ cũng coi như là vợ chồng, anh đi mua quần áo trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta thương lượng.” Khanh Khanh vội vàng giải thích, may mà lúc này xe đã đến, cô mở cửa xe chực chui vào.