“Cảm nhận được gì cơ?” Khanh Khanh chột dạ nhìn về phía trước, không dám đối diện với Đoan Minh Dũng.
“Thẩm Khanh Khanh, chị đúng là đồ không có lương tâm. Dựa nhân phẩm và tài lực của đại ca, muốn dạng phụ nữ nào mà không có. Nhưng em quen anh ấy hai mươi năm trời, ngoài Hồ Tiêu Lương ra, đương nhiên chị có thể coi cô ả đó như đã chết rồi cũng được. Bao nhiêu năm qua, ngoài việc để tâm với chị như thế em chưa từng thấy anh ấy có sắc mặt hòa nhã với người phụ nữ nào khác cả.” Đoan Minh Dũng bất bình nói thay Lăng Duy Khiết.
“Nhưng tôi lại không thấy được. Trước khi tới tập đoàn Lăng Vân, tôi và anh ấy cũng chỉ ở cạnh nhau có ba ngày, hơn nữa ba ngày này, phần lời thời gian đều dùng để…” Khanh Khanh càng nói giọng càng nhỏ, đến câu sau thì chẳng thể nghe rõ nữa.
“Ba ngày? Hai người…” Đoan Minh Dũng kinh ngạc vươn một ngón tay ra, dường như đã hiểu nguyên nhân vì sao giọng Khanh Khanh lại bé như muỗi kêu thế: “Không phải ba ngày đó, hai người đều ở trên giường đấy chứ?”
Mặt Khanh Khanh càng lúc càng nóng. Cho dù là như thế thật, Đoan Minh Dũng cũng không nên nói thẳng ra vậy chứ. Hơn nữa cô với Đoan Minh Dũng cũng đâu có thân thiết đến mức độ có thể tâm sự hết mọi chuyện với nhau.
Thấy Khanh Khanh cúi đầu không nói gì, Đoan Minh Dũng hiểu ra. Anh ta há miệng cười đến rung cả chân ga: “Vậy là em nói đúng rồi, hai người đúng là có duyên. Đi thôi, để em đưa chị về, cho dù không cảm thấy ăn năn hối hận thì chị cũng phải dỗ anh ấy đi. Đàn ông có đôi khi phải dỗ dành, nhất là lúc vừa chịu uất ức.”
“Tôi biết rồi, chúng ta đến thẳng công ty đi.” Khanh Khanh nhỏ giọng nói.
Nếu đã biết trong lòng Lăng Duy Khiết thực sự có mình, cô cũng không cần thiết phải giấu diếm khiến mâu thuẫn càng sâu thêm nữa. Để đền bù, cô sẽ cho anh hai niềm vui lớn bất ngờ.
Như vậy, vào sinh nhật năm tuổi của các bảo bối, cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ rồi. Lăng Duy Khiết sẽ được nhìn thấy hai đứa con của mình.
“Khanh Khanh, chị đã nghĩ ra cách dỗ đại ca rồi à?” Xe đã vào nội thành, còn hai mươi phút nữa là có thể đến công ty, Đoan Minh Dũng quay sang hỏi Khanh Khanh.
“Tôi không biết cách dỗ dành người khác, có điều… tôi sẽ cho anh ấy một bất ngờ không thể tưởng tượng được.” Khanh Khanh điềm nhiên nói.
Đoan Minh Dũng huýt sáo tiếp lời: “Được, vậy chúng ta nói trước nhé, lúc hai người cử hành hôn lễ phải phát một bao lì xì bà mối thật dày cho em đấy.”
Khanh Khanh thật sự rất cảm kích: “Ừ, cảm ơn cậu, Đoan Minh Dũng.”
Cuối cùng cũng đến công ty, Đoan Minh Dũng lái xe vào ga ra ngầm. Khanh Khanh vốn định lên một mình nhưng anh ta lại muốn đi cùng, nói là muốn chiêm ngưỡng vẻ kinh sợ của Lăng Duy Khiết.
“Khanh Khanh, lát nữa em ở ngoài, chị nhớ khép hờ cửa thôi nhé! Hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ ngốc nghếch của đại ca, sao em có thể bỏ qua được.” Đoan Minh Dũng đi theo Khanh Khanh đến văn phòng tổng giám đốc. Lúc đi qua phòng thư ký nhìn thấy Lý Trình ở trong, anh ta vội túm Khanh Khanh lại, ngó đầu qua cửa hỏi: “A Trình, tổng giám đốc có ở trong văn phòng không?”
“Có ạ, phó tổng giám đốc, nhà thiết kế Thẩm, hai người đã quay lại rồi.” Lý Trình gật đầu.
“Ừ, cảm ơn, chúng tôi vào gặp tổng giám đốc trước.” Đoan Minh Dũng vẫy tay, khách sáo xong liền dẫn Khanh Khanh đi về hướng văn phòng Tổng giám đốc.
“Phó tổng giám đốc, chờ đã…” Lý Trình ngồi trong văn phòng nhìn thấy hướng Đoan Minh Dũng và Khanh Khanh đang đi, dường như nhớ ra chuyện gì, vội kêu lên.
“Đoan Minh Dũng, cậu không cần đi cùng đâu, tôi vào một mình là được.” Nhìn thấy văn phòng Lăng Duy Khiết, tim Khanh Khanh bỗng đập nhanh hơn. Tuy lời xin lỗi khó thốt ra khỏi miệng nhưng người sai là cô, chắc chắn phải nói rồi.
Khanh Khanh do dự ở trước cửa, nghĩ nên gõ cửa trước hay cứ đi thẳng vào, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Hít một hơi thật sâu, cô đẩy mạnh cửa ra, nói to vào bên trong: “Khiết, thật sự xin lỗi.”
“Khanh Khanh…”
“Nhà thiết kế Thẩm…”
Giọng nói của một nam một nữ đồng thanh truyền vào tai Khanh Khanh. Cô giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng trước cửa. Mà trong văn phòng tổng giám đốc, La Tiêu Phụng đang mập mờ đè lên người Lăng Duy Khiết, hai người dường như ngay cả suy nghĩ muốn che dấu cũng không có.
“Tổng giám đốc, xin hãy ký tên vào phần tài liệu này.” La Tiêu Phụng buông Lăng Duy Khiết ra, chỉ vào tập tài liệu trên bàn, nói.
“Thật xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Trong đầu Khanh Khanh trống rỗng, sau khi hồi thần rồi, cô mới cúi xuống xin lỗi một lần nữa rồi lễ phép xoay người bước đi.
Đoan Minh Dũng vốn ở cách đó không xa chuẩn bị ngó xem dáng vẻ kinh ngạc của Lăng Duy Khiết, nhưng lại thấy Khanh Khanh còn chưa bước vào đã lạnh mặt quay ra, đi về phía mình.
“Khanh Khanh, Anh Khiết không ở trong đó à?” Đoan Minh Dũng nghi hoặc nhìn cô, không hiểu cô lại bị sao nữa? Chẳng lẽ cô đột nhiên phát bệnh gì à?
Khanh Khanh không trả lời anh ta, chỉ đờ đẫn đi ra ngoài cửa.
“Thẩm Khanh Khanh, mọi chuyện thật ra là thế nào…” Đoan Minh Dũng vừa đuổi theo thì từ đằng sau lại truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Phó tổng giám đốc, anh cũng đã quay lại rồi à?”
Đoan Minh Dũng ngơ ngẩn, nhìn một cô gái đẹp đang đi tới, kinh ngạc nói: “Không phải cô đã bị điều đi rồi à? Sao lại ở…” Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của La Tiêu Phụng, trong đầu Đoan Minh Dũng như có một tia sét đánh qua, lập tức hóa đá.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể, Anh Khiết sao có thể làm vậy được…” Anh ta thì thào, quay đi, dùng biểu tình không dám tin mà nhìn văn phòng tổng giám đốc đang mở rộng.
“Nhà thiết kế Thẩm, chờ đã.” Khanh Khanh đờ đẫn đi vào thang máy, sau khi nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, cô liền nhấn giữ thang theo bản năng. Mãi đến khi La Tiêu Phụng bước vào, lại gọi nhà thiết kế Thẩm một lần nữa, tất cả mọi chuyện vừa rồi mới ùa lại trong đầu cô.
“Nhà thiết kế Thẩm, nghe nói chị về nhà à, sao không ở chơi thêm vài ngày nữa?” La Tiêu Phụng dùng thái độ thân thiện chưa từng có để hàn huyên với Khanh Khanh.
Khanh Khanh rất muốn nói với bản thân, vừa rồi là mình nhìn nhầm thôi, nhưng trong lúc xúc động lại bật thốt lên: “Nhà tôi có chút việc, tôi quay lại là vì muốn trình đơn xin từ chức.”
“Hóa ra là như vậy, cần tôi giao giúp chị không?” La Tiêu Phụng rất “nhiệt tình” nói.
“Cảm ơn, không cần, tôi đã giao cho phó tổng giám đốc rồi.” Đầu óc Khanh Khanh đang vô cùng hỗn loạn. May mà có thể lấy Đoan Minh Dũng ra làm lá chắn, nếu không quả thực chẳng biết phải thoát ra khỏi sự lúng túng này như thế nào.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
“Anh Khiết, vừa rồi anh với La Tiêu Phụng đang làm gì đấy?” Đoan Minh Dũng lấy lại tinh thần, trực tiếp vọt vào văn phòng tổng giám đốc, hơn nữa vừa mở miệng đã dùng ngữ khí chất vấn.
“Cô ta mang tài liệu đến cho tôi ký tên, Dũng, cậu dùng cái giọng điệu gì đấy?” Lăng Duy Khiết nhướn mày, không vui nói.
“Chỉ là ký tên vào tài liệu thôi à? Sắc mặt Khanh Khanh không tốt lắm, giống như… mặt trắng bệch như thấy “quỷ” ấy, Anh Khiết, anh…”
“Đủ rồi, Đoan Minh Dũng, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, cậu cho rằng tôi là loại người như thế à?” Lăng Duy Khiết lớn tiếng cắt ngang suy đoán của anh ta.
Đúng vậy, anh cố ý mập mờ với La Tiêu Phụng nhưng thế thì đã sao? Ít nhất thì từ trước đến giờ anh cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Khanh Khanh. Còn về việc phụ nữ cứ hay suy nghĩ lung tung thì anh cũng chẳng có cách nào khác.
“Nhưng sắc mặt của Khanh Khanh không ổn lắm. Anh Khiết, anh biết không, trên đường đi em vất vả lắm mới thuyết phục được Khanh Khanh đấy. Chị ấy muốn tới xin lỗi anh, còn có cả niềm vui bất ngờ gì đó nữa nhưng… chị ấy chưa kịp làm anh kinh ngạc thì có vẻ anh lại khiến chị ấy kinh hãi trước rồi.” Đoan Minh Dũng bất đắc dĩ thở dài, tuy Anh Khiết phủ nhận lần nữa nhưng anh ta dám khẳng định mọi chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như thế.
Vừa rồi lúc La Tiêu Phụng đi ngang qua người anh ta còn nở nụ cười vô cùng mờ ám. Dáng vẻ kia cứ như mèo trộm được cá ấy. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Khanh Khanh, anh ta cảm thấy có lẽ mình phải đánh giá lại người anh em tốt này một lần nữa rồi.
“Trước lúc quay lại sao không gọi điện thoại cho tôi trước?” Lăng Duy Khiết cũng không giải thích thêm gì, ngược lại còn chất vấn Đoan Minh Dũng.
“Đã nói là muốn cho anh bất ngờ, nếu gọi điện thoại cho anh trước thì còn gọi gì là bất ngờ nữa.” Đoan Minh Dũng rầu rĩ nói: “Anh làm việc đi, em về nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi làm.”
Anh ta hơi lo lắng về Khanh Khanh. Vừa rồi lúc cô đi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vậy, anh ta thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
“Đi đi.” Lăng Duy Khiết chỉ thản nhiên nói một câu “đi đi” rồi lại chuyển tầm mắt qua máy tính, giống như chẳng hề lo lắng gì về Khanh Khanh.
Đoan Minh Dũng vừa đi đến của nhưng nhìn thấy Lăng Duy Khiết như vậy, giận lên, lại nói: “Vừa rồi vẻ mặt lúc Khanh Khanh bỏ đi thật sự khiến người khác phải lo lắng, anh không đi xem chị ấy thế nào à?”
“Giờ cô ấy đang phát giận, nếu tôi đi tìm thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ linh tinh như cậu vậy, thấy tôi cô ấy lại càng nghĩ sai lệch đi.” Lăng Duy Khiết hơi suy tư nói tiếp: “Dũng, nếu không cậu đi xem thử đi. Nếu cô ấy thật sự nghĩ lung tung thì cậu giúp tôi giải thích một chút.”
“Em giải thích giúp anh, đại ca, đầu anh bị úng nước à? Đó là vợ anh mà, hơn nữa là do anh mập mờ với thư ký trước mới chọc cho…”
“Đoan Minh Dũng, cậu không muốn đi thì câm miệng lại, nói bậy nói bạ gì thế. Được rồi, được rồi, cậu về đi, buổi tối tôi sẽ tới tìm cô ấy.” Lăng Duy Khiết nói xong, mất kiên nhẫn phất tay với Đoan Minh Dũng.
“Được, anh đủ ác rồi đấy. Vậy thì sau này những chuyện liên quan đến vợ anh làm ơn đừng có tìm em, cho dù là anh em nhưng không phải chuyện gì cũng giúp nhau được đâu.” Đoan Minh Dũng thở phì phì, đạp cửa bước đi.
Lăng Duy Khiết cũng không hề kinh ngạc. Quen biết Đoan Minh Dũng đâu phải chỉ mới một hai năm, cậu ta sẽ có phản ứng thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Chỉ là trước đó anh và La Tiêu Phụng thực sự không làm gì, chẳng qua La Tiêu Phụng nói trên vai anh có tóc rụng nên lại gần, anh cũng không đẩy ra mà thôi. Nếu chuyện này cũng phải giải thích với Khanh Khanh, vậy càng giải thích lại càng nhiều chuyện.