“Thẩm Hạo Trự, vợ tôi ngủ rồi, có chuyện gì thì mời anh chờ đến sáng mai.” Lăng Duy Khiết nói xong bèn đưa điện thoại ra xa, trước khi cúp máy còn cảnh cáo một câu, “Mong anh đừng có gọi đến nữa trước lúc trời sáng hẳn, có chuyện gì ngày mai gặp hẵng nói, mai tôi sẽ đưa Khanh Khanh về.” Lăng Duy Khiết không chỉ dập máy mà đến dây điện thoại cũng rút ra, như vậy anh chẳng lo có ai gọi đến nữa.
Thẩm Hạo Trự ném mạnh điện thoại trên thảm trải sàn , lửa giận trong lòng trong nháy mắt thiêu trụi toàn bộ lý trí của anh ta, cái tên Lăng Duy Khiết này thật đáng chết. Năm năm trước, hắn dám lừa gạt Khanh Khanh, nào ngờ đến bây giờ hắn vẫn không chịu buông tha.
Không được, cho dù thế nào thì anh ta cũng chẳng thể để Lăng Duy Khiết tiếp cận Khanh Khanh được. Từ lúc Đoan Minh Dũng rời đi đến giờ đã bốn tiếng rồi, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã làm gì?
Chỉ cần nghĩ đến lời nói của Lăng Duy Khiết, Thẩm Hạo Trự chẳng thể chờ đợi được nữa, châm một điếu thuốc, rít vài ba hơi đã hết, sau đó đứng dậy, mở cửa đi về phía đối diện.
Phòng số 2806, Lăng Duy Khiết vốn muốn làm đôi uyên ương nghịch nước, vậy mà vì nghe điện thoại làm lỡ mất chút thời gian, bây giờ Khanh Khanh đã đóng cửa phòng tắm rồi.
Lúc Khanh Khanh mở cửa phòng tắm, trên người đã quấn khăn.
“Em yêu, chúng ta cùng…” Lăng Duy Khiết còn chưa nói xong, Khanh Khanh đã bước qua anh.
Khanh Khanh quyến rũ nhìn Lăng Duy Khiết, cười nói: “Em tắm xong rồi, anh tự tắm đi.”
“Vợ à, anh nợ em một đám cưới.” Lăng Duy Khiết nghiêng người ôm chặt Khanh Khanh, đôi môi nóng bỏng lướt qua vành tai cô.
Trái tim Khanh Khanh đột nhiên đập rộn rã, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, năm năm trước cô đã trải qua hai đám cưới, suýt chút nữa thì có cả đám cưới lần thứ ba, nhưng cô đều là trò cười trong những cuộc kết hôn đó.
Vốn tưởng rằng bản thân có chút sợ hãi mỗi khi nghe thấy từ đám cưới, vậy mà bây giờ nghe từ miệng của Lăng Duy Khiết lại khiến tim cô kích động, như thể cô luôn mong đợi vậy.
“Chồng à, anh chắc chắn chứ? Anh vẫn quyết định tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta sao?” Khanh Khanh nhắm mắt, mặc cho Lăng Duy Khiết hôn dồn dập rồi bế cô quay lại phòng tắm.
“Đương nhiên rồi em yêu, từ giây phút anh đồng ý đăng ký kết hôn, anh đã quyết định, cả đời này em sẽ là vợ của anh, anh không ly hôn đâu.” Lăng Duy Khiết kéo khăn tắm của Khanh Khanh ra, bản thân cũng bước vào bồn tắm.
“Ừm, nhưng lúc đó anh không biết em, với lại anh còn có mối tình đầu.” Khanh Khanh có vẻ đã bị mê hoặc, nhất là lúc tay của Lăng Duy Khiết vuốt ve cơ thể cô, đầu óc cô vẻ như hơi chậm lụt.
“Vợ này, nếu như em không cảm thấy nhàm chán thì anh sẽ kể cho em nghe.” Lăng Duy Khiết đổi tư thế, kéo Khanh Khanh vào trong lòng mình, hai người cứ thế nằm trò chuyện trong bồn tắm.
“Chỉ cần là chuyện của anh, em chẳng bao giờ thấy chán cả.” Khanh Khanh nhắm mắt, hưởng thụ sự yêu thương trìu mến từ anh.
“Cô ta tên Hồ Tiêu Lương, bọn anh quen nhau trong lúc xếp hàng. Trước mặt anh, cô ta luôn là một người con gái xinh đẹp, dịu dàng, rộng lượng. Khi đó anh rất ngu xuẩn, cho rằng những điều mắt thấy đều là sự thật…”
Nghe Lăng Duy Khiết hồi tưởng về mối tình đầu, Khanh Khanh không kích động cho lắm. Thời đại học, ai mà chẳng làm chuyện điên rồ một lần chứ, cô chỉ tò mò, tại sao hai người đã gặp bố mẹ hai bên rồi còn chia tay: “Lúc đó, hai người thực sự tính chuyện kết hôn à?”
“Nếu như cô ta không lấy bố anh.” Khanh Khanh cảm thấy người Lăng Duy Khiết đột nhiên căng thẳng.
Đến cô cũng run sợ. Bạn gái lấy bố mình, rốt cuộc vậy cần dũng khí lớn cỡ nào để đối mặt với chuyện này? Đến giờ cô mới hiểu vì sao Đoan Minh Dũng không chịu kể rồi. Càng hiểu vì sao lúc trước Lăng Duy Khiết lại sa sút tình thần đến thế. Nghe được sự thật, tâm trạng cô không hề tốt hơn mà càng mâu thuẫn.
Chẳng trách Đoan Minh Dũng nói, nếu như là năm năm trước thì chuyện đó là bình thường, nếu không phải cô mà một người phụ nữ nào khác kéo Lăng Duy Khiết muốn đăng ký kết hôn thì có lẽ anh cũng đồng ý.
“Chồng này, nếu như năm năm trước, người phụ nữ kéo anh đăng ký không phải là em, liệu anh có cùng đối phương đi đăng ký không?” Khanh Khanh nghĩ sao nói vậy.
Lăng Duy Khiết sửng sốt, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, huống chi nói dối vào lúc này là điều không nên. Anh ngừng chốc lát mới nói: “Không biết nữa, có lẽ là có. Nhưng em yêu à, anh rất vui mừng vì người đó là em.” Lăng Duy Khiết sợ Khanh Khanh lại hỏi, quyết định thẳng thắn nói hết với cô.
Lăng Duy Khiết lần nữa để lại vô số dấu hôn trên người Khanh Khanh, mười ngón tay vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô rồi dừng lại ở điểm mẫn cảm của cô, vuốt ve, kích thích khiến cô chỉ còn bản năng nguyên thủy, lửa tình vừa dấy lên khó mà dập tắt.
Khanh Khanh biết mình lại lần nữa bị lạc vào thế giới đầy sắc hương, cô thừa nhận bản thân không thể từ chối những cái đụng chạm mãnh liệt mà anh mang tới cho cô, giống như được nếm mật ngọt rồi thì sẽ không tài nào thoát khỏi.
Lăng Duy Khiết ôm cô lấy cô, để cô ngồi trên người mình, song lúc này điện thoại ở trong phòng lại vang lên. Anh chẳng thèm để ý, vậy mà Khanh Khanh bỗng thức tỉnh trong mơ màng.
“Điện thoại…”
“Vợ à, mặc kệ đi, đừng để ý đến tên vô ý thức kia.” Môi lưỡi của Lăng Duy Khiết từ từ trượt trên da thịt cô, giọng mơ hồ, trầm thấp của Lăng Duy Khiết truyền tới từ trước ngực.
“Nhưng mà… Ặc…”
Thẩm Khanh Khanh vô thức ngửa về sau, muốn đẩy anh ra thì lại vô tình đẩy mình đến trước mặt anh.
Có điều điện thoại càng kêu inh ỏi, hơn nữa dường như còn có tiếng gọi kèm theo. Lăng Duy Khiết vẫn say mê tiếp tục động tác trên tay, môi lưỡi vẫn cướp hết hương thơm ngan ngát từ vợ yêu. Mà dưới mông Khanh Khanh, thứ nóng hổi nào đó khiến cơ thể cô nhanh chóng bùng cháy.
Mặt Thẩm Khanh Khanh nóng bỏng như lửa hun. Ngay lúc này, dòng nước ấm nào đó không ngừng tuôn trào, đồng thời tiếng gõ cửa cũng lúc càng mạnh. Cô ảo giác như mình đang chơi trò tình yêu vụng trộm, gay cấn đến mức vùng mẫn cảm dễ bị kích thích hơn bình thường, cô đưa đẩy theo anh, nũng nịu lên tiếng: “Đừng, có người thật đấy, đi… A… Đi mở cửa…”
“Lát nữa, lát nữa chúng ta lại…” Hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, Lăng Duy Khiết khàn giọng mơ hồ đáp lời, bàn tay đã nâng cao mông cô lên.
“Đừng, bên ngoài … Có người, có thể…. A…” Cảm giác dào dạt ùa tới khiến Khanh Khanh không kiềm chế được mà rên lên.
“Ừm… Em yêu, không một ai có thể tách rời hai chúng ta. Nếu anh không cho phép, em mãi mãi chỉ có thể thuộc về anh…” Anh ngậm nhẹ môi cô, thì thầm, giọng nói khàn khàn vì mang theo sắc dục mê người.
Thẩm Khanh Khanh đỏ mặt, mất tự nhiên liếc nhìn anh, nhưng vẫn thuận theo ý anh, mặc cho anh dẫn dắt cô cảm nhận khát vọng của anh đối với cô…
Lúc đang đắm chìm trong sự thoải mái quen thuộc mỗi khi khoái cảm mãnh liệt ập đến, tiếng rên rỉ khe khẽ của cô đột nhiên bị môi anh phủ lên chặn lại trong miệng, nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra vì động tác mãnh mẽ của họ.
Tay của Lăng Duy Khiết siết chặt eo cô, môi lần tìm môi cô, lý trí của Khanh Khanh sớm đã bị khoái cảm anh mang tới nghiền nát. Cô cứ hế ôm chặt lấy cổ anh, để anh đưa cô đi đến những vùng trời mênh mông. Đến khi anh bước đến đỉnh thăng hoa, trong ánh sáng mông lung, cơn sảng khoái khôn tả lại lần nữa ập tới, cô run rẩy co quắp trong lòng anh.
Lăng Duy Khiết ôm chặt cô trong lòng, thở hổn hển phả hơi bên tai cô. Chẳng ai nói gì, tiếng điện thoại cũng ngừng từ khi nào chẳng hay, chỉ còn lại tiếng gõ cửa dai dẳng phiền phức kia. Lăng Duy Khiết không buồn để ý, anh ôm Khanh Khanh hưởng thụ cảm giác cao trào kia, đợi đến khi dư vị dần dần tan biến, anh vén mái tóc dài của cô, khàn giọng nói: “Bà xã, chúng ta tổ chức đám cưới đi.”
Thẩm Khanh Khanh khẽ động đậy, co rụt trong lòng anh. Cô vẫn cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Không cần đâu, không làm đám cưới thì chúng ta không phải vợ chồng à?”
“Đương nhiên là phải rồi, nhưng anh muốn để cho tất cả mọi người đều biết Thẩm Khanh Khanh em là vợ của Lăng Duy Khiết này, để tránh có kẻ nhòm ngó.” Lăng Duy Khiết hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó khẽ nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói, “Khanh Khanh, anh muốn có một ngôi nhà của chính mình, có em, có anh, sau đó…”
Lăng Duy Khiết chậm rãi đặt tay lên bụng của Khanh Khanh, vuốt nhẹ nói: “Sinh thêm vài đứa con giống em, vài đứa con giống anh…”
Khanh Khanh nghe vậy, trái tim chợt nguội lạnh, nhiệt độ cơ thể thoáng cái giảm xuống cực điểm, “Chồng à, em hơi lạnh, chúng ta dậy đi.”
“Được, vừa hay đi xem là ai mà không biết điều như thế.” Lăng Duy Khiết bế Khanh Khanh từ bồn tắm lên, đồng thời lấy khăn tỉ mỉ lau người cho cô, không chỉ vậy mà còn giúp cô sấy khô tóc. Lúc này, anh mới chậm rãi cầm điện thoại.
Vốn tưởng là anh vợ đáng ghét, chẳng ngờ lại là Đoan Minh Dũng.
“Chồng, muộn thế này rồi, ai gọi thế?” Khanh Khanh vốn nghĩ là điện thoại của mình, lúc nhìn rõ là điện thoại của Lăng Duy Khiết, trong lòng lại hụt hẫng một hồi.