Đúng là số Thẩm Hạo Trự không chỉ tốt bình thường, mặc dù đối diện và bên cạnh phòng 2806 đều đã có khách ở nhưng phòng 2817 ở góc chéo đối diện vẫn chưa có ai đặt, vì vậy Thẩm Hạo Trự chọn căn phòng này.
Thẩm Hạo Trự vừa vào phòng liền đem một cái ghế đến ngồi cạnh cửa, đương nhiên không thể mở toang cửa mà chỉ hé ra một khe hở khó để người khác phát hiện. Tuy rằng góc độ không tốt lắm nhưng chỉ cần cửa phòng 2806 mở ra là anh ta có thể trông thấy.
Mà lúc này, trong căn phòng kia, Khanh Khanh hơi mất tự nhiên ngồi trên sô pha, Lăng Duy Khiết vốn định ngồi sát bên cô nhưng cô lại cố ý ngồi cạnh Đoan Minh Dũng, hình như cô đang muốn tránh Lăng Duy Khiết.
“Vợ à, em giận à?” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho Đoan Minh Dũng rời đi.
Đoan Minh Dũng vừa nhấc mông thì cô lập tức túm chặt lấy cánh tay anh ta, rõ ràng không muốn để anh ta trốn mất.
“Vợ, anh rất nhớ em, hơn nữa rất lo lắng cho vết thương của em. Ngồi xe lâu như vậy, vết thương có khó chịu không?” Lăng Duy Khiết thấy Đoan Minh Dũng bị Khanh Khanh giữ lại đành phải chuyển sang ngồi trên tay vịn sô pha.
“Không có, em cũng không tức giận, chỉ là đã muộn thế này, anh còn có chuyện gì gấp tìm em?” Khanh Khanh hít sâu, ngước lên nhìn Lăng Duy Khiết, cố gắng tươi cười.
“Vậy thì tốt, vợ này, có lẽ ngày mai anh nên chính thức đi thăm bố mẹ vợ rồi nhỉ.” Lăng Duy Khiết nghiêng vai, cất giọng cực dịu dàng.
Khanh Khanh vừa nghe xong, kích động đứng phắt lên, lớn tiếng hô: “Không được!”
“Vợ, đáng lẽ ra anh phải gặp bố mẹ vợ từ năm năm trước rồi, có câu ‘dù sao chàng rể xấu vẫn phải gặp bố mẹ vợ’, huống chi mặt mũi anh đâu có vấn đề, hơn nữa chúng ta cũng môn đăng hộ đối mà.”
Lăng Duy Khiết đưa một tay vuốt mặt mình, vẻ mặt có vẻ tự tin thái quá.
“Là thế này, hôm nay em đã giới thiệu Phó tổng giám đốc cho bố mẹ nên bây giờ anh vẫn không thể gặp được. Chờ sau này em từ từ, từ từ giải thích với bố mẹ rồi gặp cũng không muộn.” Khanh Khanh lắp bắp nói, tuy rằng lý do này có hơi gượng gạo nhưng rất thực tế.
“Đúng vậy đấy, đại ca, ngại quá, hôm nay em đã gặp ông bà Thẩm trước anh rồi, với lại có vẻ họ rất hài lòng với con rể là em.” Đoan Minh Dũng tiếp lời, làm chứng cho Khanh Khanh.
Lăng Duy Khiết máu dồn lên não, cất lời cảnh cáo Đoan Minh Dũng: “Đoan Minh Dũng, tôi chỉ bảo cậu đưa Khanh Khanh về nhà thôi, không bảo cậu đóng giả bạn trai Khanh Khanh.”
“Thôi xin anh, đại ca à, anh đừng lợi dụng việc công để trả thù việc riêng được không. Em không cố ý, em vừa vào nhà họ Thẩm thì bà Thẩm đã nhìn em với ánh mắt như nhìn con rể rồi.” Đoan Minh Dũng liều chết nhận tội. Thấy ánh mắt sắc lạnh của Lăng Duy Khiết lia tới, anh ta run rẩy, vội hô to: “Nhưng không sao, anh trai Khanh Khanh biết em chỉ đóng giả, nếu anh thật sự muốn gặp bố mẹ vợ, em tin rằng…”
“Câm miệng, Đoan Minh Dũng, cậu ra ngoài trước đi, tôi và Khanh Khanh có vài vấn đề cần làm rõ.” Lăng Duy Khiết nhìn Đoan Minh Dũng đăm đăm, thấy anh ta không có ý định muốn ra về đành tự mình đuổi người.
“Không phải chứ đại ca, anh có phụ nữ đừng quên huynh đệ. Đây là khách sạn, anh không thể phạt em đứng ngoài cửa, ít nhất cũng phải để em ở trong chứ.” Đoan Minh Dũng xoa dịu bầu không khí ngột ngạt lúc này, trợn mắt le lưỡi với anh.
“Cậu đi thuê một phòng khác đi, tối nay có khả năng tôi và Khanh Khanh phải nói chuyện cả đêm, cậu ngủ trước đi.” Lăng Duy Khiết không khách khí từ chối.
“Ôi! Đại ca, như vậy không tốt lắm đâu, tuy rằng hai người là vợ chồng nhiều năm nhưng em thấy Khanh Khanh thật giống như…”
“Câm miệng…” Hiếm khi Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết đồng thời nói.
“Thôi được rồi, em là người rất biết điều, không làm phiền hai người ân ái, em đi nghỉ trước đây.” Đoan Minh Dũng cười hí hửng đi về phía cửa.
“Đoan Minh Dũng, anh không được đi.” Khanh Khanh kêu to với bóng lưng anh ta.
Đoan Minh Dũng khẽ giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn Khanh Khanh, vẻ mặt đau khổ: “Cô à, đại ca, đại ca không muốn tôi ở đây.”
“Không phải anh bảo đưa tôi đến Siberia sao?” Khanh Khanh ám chỉ với Đoan Minh Dũng.
“Cô Thẩm, tôi…” Đoan Minh Dũng như sắp khóc đến nơi, vậy mà lúc này Lăng Duy Khiết còn trợn mắt lườm, “Đại ca, nếu buổi tối tôi và Khanh Khanh không về, nhất định bố mẹ cô ấy lo lắng lắm.”
Nghe thấy ám hiệu mang tính uy hiếp từ Khanh Khanh, Đoan Minh Dũng xoay người, từ từ quay lại.
“Đúng vậy, Khiết, chuyện gặp bố mẹ em để sau hẵng bàn. Hay là ngày mai anh và Phó tổng giám đốc về trước đi. Mẹ em muốn em ở bên bà lâu hơn nên mong anh cho phép em nghỉ thêm một tháng nữa.” Khanh Khanh và Đoan Minh Dũng người tung kẻ hứng, muốn lừa gạt Lăng Duy Khiết.
Thật ra lúc rời khỏi nhà, Khanh Khanh không phải không muốn ở bên Lăng Duy Khiết như thế. Chẳng qua sau khi nghe Đoan Minh Dũng kể, cô không cách nào ép mình thôi suy nghĩ.
Cô sợ bản thân không kiềm chế nổi đi hỏi Lăng Duy Khiết. Hỏi vì sao anh đồng ý đăng ký kết hôn, hỏi anh có còn liên lạc với mối tình đầu không, thậm chí còn hỏi anh có chút cảm giác gì với mình không. Có rất nhiều câu hỏi, cũng có rất nhiều lo lắng và sợ hãi, sợ chuyện đứa bé bị đưa ra ánh sáng, sợ mất đi một đứa hoặc thậm chí là cả hai.
“Ừ, ừ, còn gì nữa không? Có thể nói cho anh biết hai người đang giở trò mờ ám gì không?” Lăng Duy Khiết rõ ràng không vui. Hôm qua hai người họ còn tốt đẹp như thế, song chỉ mới xa nhau hơn mười tiếng đồng hồ, Khanh Khanh như biến thành một người khác. Anh không thể chịu được cô lúc nóng lúc lạnh, khiến anh rất lo lắng, có cảm giác như chạm vào là biến mất vậy.
“Khiết, hôm nay em phải đi đường, buổi chiều lại đi dạo phố, thật sự quá mệt mỏi. Hay là ngày mai em thử giải thích với bố mẹ, đến lúc đó anh hẵng đến nhà em nhé.” Khanh Khanh ôm trán, lúc này, đầu cô lại âm ỉ đau.
“Đại ca, anh đừng hiểu lầm, không phải chỉ có bọn em đâu, còn có Thẩm Hạo Trự đi cùng nữa kia mà.” Phát hiện ánh mắt Lăng Duy Khiết quét đến, Đoan Minh Dũng lập tức giải thích.
“Khanh Khanh, có phải năm năm trước, em đi theo anh ta không?” Lăng Duy Khiết nghe đến ba chữ Thẩm Hạo Trự kia, không khỏi nhớ lại quá khứ, tất cả có ngày hôm nay cũng bởi vì Thẩm Hạo Trự hết. Nếu ban đầu không phải anh ta đến khách sạn và cướp Khanh Khanh mang đi thì họ đã không phải xa nhau. Nếu anh ta không đưa Khanh Khanh đến Mỹ thì anh và cô ấy cũng không phải rời xa nhau lâu đến vậy.
Anh ghét Thẩm Hạo Trự, anh ghét người mang thân phận là anh trai Khanh Khanh này. Hiện tại, Khanh Khanh vừa về nhà, anh ta lập tức bám lấy Khanh Khanh, mục đích của anh ta rõ mồn một thế kia cơ mà.
Lăng Duy Khiết hối hận, anh không nên để Khanh Khanh nghỉ, không nên để cô về nhà.
“Khiết, anh có cảm thấy chuyện trước đây của chúng ta rất nực cười không?” Khanh Khanh ngồi xuống, hình như đang hồi tưởng lại quá trình gặp Lăng Duy Khiết.
“Không hề, mặc dù lúc ấy anh cứ nghĩ mình gặp người thần kinh, nhưng từ ánh mắt em, anh thấy được sự chân thành và khát vọng, khát vọng kết hôn, khát vọng giải thoát, hơn nữa với bộ dạng lúc ấy của anh mà em vẫn nhất quyết muốn gả cho anh, đủ để chứng tỏ em không phải loại con gái trông mặt mà bắt hình dong, cũng không phải loại sắc nữ một lòng muốn gả cho mấy anh chàng đẹp trai con nhà giàu. Anh tin em là một người vợ tốt, anh tin chúng ta sẽ rất hạnh phúc…”
Lăng Duy Khiết nói vậy không hề khiến Khanh Khanh cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại trong lòng càng đau khổ hơn. Như Đoan Minh Dũng đã nói, năm năm trước đúng là thời điểm anh hụt hẫng, nhưng lúc này anh nói rành mạch lưu loát đến vậy, hiển nhiên không phải lời nói thật lòng.
“Khiết, cảm ơn anh. Thời gian năm năm đã chứng minh em không thể làm một người vợ tốt.” Khanh Khanh cười chua chát, cô vẫn cho rằng bọn họ có tình yêu, nhưng giờ mới biết, nói ra thì tình yêu tốt đẹp cỡ nào, nhưng có được thì khó đến vậy.
“Khụ, đại ca, Khanh Khanh, tôi đi thuê phòng qua đêm đây.” Đoan Minh Dũng cảm nhận bầu không khí bắt đầu không ổn, song anh ta không thể làm gì hơn. Cũng tại anh ta vạ miệng, vốn dĩ tình cảm Khiết và Khanh Khanh không đến nỗi nào, vậy mà tại anh ta lắm lời nên Khanh Khanh mới để bụng.
Khanh Khanh không ngăn cản anh ta nữa. Thật ra lúc này trong lòng cô đang rối loạn, có câu này rất đúng, “hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn”. Huống chi cô mong cầu tình yêu, cho dù ban đầu kéo Lăng Duy Khiết đi đăng kí nhưng tận đáy lòng, cô vẫn hy vọng một cuộc hôn nhân có tình yêu, cũng như câu mà Lăng Duy Khiết vừa mới nói, cô thật sự khát vọng hôn nhân.
Đoan Minh Dũng đi rồi, Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh im lặng bèn ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô an ủi: “Khanh Khanh, có phải bố mẹ em không đồng ý chúng ta ở bên nhau không?”
“Em chưa nói với họ, với lại bố mẹ em cũng không nhắc lại, hình như họ đã quên mất chuyện năm năm trước, hoặc có lẽ cho rằng đó chỉ là một màn kịch .” Khanh Khanh muốn rút tay ra. Lúc nói câu này, trong lòng cô hơi chua xót, cô đang vô cùng mâu thuẫn, bản thân nên tiếp tục giả vờ không biết hay nên hỏi cho rõ ràng.
“Nhưng anh trai em còn nhớ đúng không? Khanh Khanh, có chuyện này anh muốn hỏi, năm năm trước em cùng anh ta đến Mỹ, vì sao về sau chỉ có một mình em đến Ý?” Lăng Duy Khiết quan sát Khanh Khanh, anh nhận thấy lúc nhắc đến Thẩm Hạo Trự, vẻ mặt Khanh Khanh bỗng thay đổi, nhất là khi nhắc chuyện năm năm trước.
“Em học thiết kế thời trang, ở Ý tương đối tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!