Sau khi đóng cửa lại, Khanh Khanh mềm nhũn dựa vào cánh cửa, lần sau nhất định phải giữ khoảng cách với anh, nếu không sẽ bị anh dụ dỗ lúc nào không biết.
Lăng Duy Khiết không về phòng mà xông vào phòng tắm xả nước lạnh vào người mới giảm được nhiệt độ bên dưới của anh. Khanh Khanh đúng là yêu tinh đi quyến rũ người khác mà, nếu cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì anh cũng bị nghẹn mà chết, Lăng Duy Khiết than vãn.
Cứ tưởng rằng sau khi xả nước lạnh sẽ tỉnh táo lại, không ngờ cả đêm cứ nghĩ đến vợ yêu nằm ngủ phòng bên thì người anh em của anh lại không chịu yên lặng, khiến anh lăn qua lăn lại đến gần sáng mới thiếp đi vì mệt mỏi.
Khanh Khanh ở phòng bên cạnh lại hoàn toàn ngược lại, sau khi trở lại phòng, gọi điện cho hai đứa nhỏ, tâm trạng Khanh Khanh tốt hẳn lên, một lúc liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ cô thấy cả nhà bọn họ cùng nhau đi nghỉ ở bờ biển, một giấc mơ đẹp đến tận sáng.
Nghĩ lại bữa tối hôm qua của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh liền dậy sớm, quyết định sẽ nấu một bữa sáng kiểu tây báo đáp lại anh.
Nhưng đến lúc làm xong bữa sáng, Lăng Duy Khiết vẫn chưa dậy, Khanh Khanh định đi gọi, nhưng cứ nghĩ đến sự “nhiệt tình” hôm qua của anh cô lại bỏ ý định đó đi.
Nếu gọi anh dậy ăn sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, người khác nhìn thấy họ sẽ bàn tán lung tung, vẫn nên tách nhau ra rồi đến công ty. Anh là tổng giám đốc, dù có đến muộn cũng không ai nói gì, muộn thì muộn luôn vậy.
Khanh Khanh ăn xong bữa sáng liền dán tờ giấy nhớ lên cửa phòng, để sau khi Lăng Duy Khiết dậy có thể nhìn thấy, sau đó đi làm bình thường giống như mọi ngày.
Lăng Duy Khiết cũng không tự thức dậy mà bị cuộc gọi đến của trợ lý Lý làm tỉnh giấc, bởi vì buổi sáng hôm nay anh có một cuộc họp hội nghị với tổng giám đốc tập đoàn FLL của Mĩ.
“Tổng giám đốc, xin hỏi bao giờ ngài mới đến công ty ạ, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian diễn ra hội nghị với tập đoàn FLL rồi.” Lăng Duy Khiết mơ màng bắt máy, nghe Lý Trình nói xong bất giác chửi thề một câu tiếng anh rồi từ trên giường bật dậy, vì động tác hơi mạnh lên bị ngã phịch xuống đất.
“Tồng giám đốc à, anh vẫn ổn chứ, có cần đến đón anh không?”
Lý Trình nghe thấy tiếng anh bị ngã xuống đất thì sợ run người, nhỏ nhẹ hỏi.
“Không cần, nếu nửa tiếng sau tôi không kịp đến công ty thì cậu đi đến hội nghị trước đi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến công ty.” Lăng Duy Khiết chửi rủa, vội vàng vào nhà vệ sinh. Từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy trên cửa có dán tờ giấy, lại cúi đầu chửi thề, sau đó quay lại phòng ăn, vội vàng ngồi xuống bàn cầm miếng sandwich lên, cắn một miếng thật to.
May mà bây giờ đã qua giờ cao điểm nên không bị tắc đường, nếu không anh chắc chắn sẽ không thể nào kịp đến công ty trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
“Bộp……” Khanh Khanh đang cầm bản thảo thiết kế định xuống dưới, lại trùng hợp đụng phải Lăng Duy Khiết đang đi lên.
“Tổng, tổng giám đốc.” Sau khi nhìn thấy Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh lắp bắp nói không ra lời, nhìn nét mặt Lăng Duy Khiết hình như rất khó chịu.
“Vợ à, món nợ của hôm nay tối chúng ta về tính với nhau.” Lăng Duy Khiết cúi xuống, cắn răng nói vào bên tai Khanh Khanh.
“Tổng giám đốc, mong anh tự trọng, đây là…”
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc bên FLL đến rồi.” Lăng Duy Khiết định nói thêm gì đó thì Lý Trình đã tiến lại.
“Tôi đến ngay, chuẩn bị xong tài liệu chưa?” Lăng Duy Khiết đứng dậy vỗ vào vai Khanh Khanh, “Nhà thiết kế Thẩm, sau này cẩn thận chút, tôi đảm bảo đằng sau không có quỷ đuổi theo cô đâu.”
Khanh Khanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, những lời ám chỉ này của Lăng Duy Khiết khiến cô lo lắng. Nghe những lời vừa rồi của trợ lý Lý cô mới biết hôm nay cô đã phạm phải tội lớn như thế nào, lỡ như hạng mục hợp tác hôm nay đàm phám không thành thì cô chết chắc rồi, chẳng trách vừa nãy anh nói muốn tính sổ với cô, hu hu hu… Phải làm sao đây? Hay bây giờ bỏ trốn nhỉ?
Khanh Khanh thấp thỏm quay lại phòng làm việc, nhưng hôm nay ghế như có kim vậy, ngồi thế nào cũng không thoải mái. Mỗi lần điện thoại trên bàn vang lên, cô lại giật thót người, đến tận giờ nghỉ trưa, sự thấp thỏm như đang nghẹn ở cổ họng đó mới dần dần đỡ hơn.
Lúc bắt đầu giờ làm việc buổi chiều Khanh Khanh mới bình tĩnh hơn, lúc trưa Lăng Duy Khiết không gọi đến, chắc là tình hình thuận lợi rồi, vừa nghĩ như vậy, Khanh Khanh mới có tinh thần làm việc.
Nhưng vừa mới nhấc bút lên lại có người gõ cửa.
“Mời vào.” Khanh Khanh vui vẻ nói, nếu là Lăng Duy Khiết sẽ không gõ cửa như vậy, vì vậy hôm nay chắc sẽ không có chuyện gì.
“Trợ lý Lý, sao lại là anh?” Nhìn thấy người vừa đẩy cửa vào, Khanh Khanh ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Lý Trình đã lên tiếng.
“Nhà thiết kế Thẩm, tổng giám đốc mời cô qua phòng làm việc một chút.”
“Tổng… Trợ lý Lý, buổi sáng hạng mục hợp tác của tổng giám đốc với tập đoàn FLL đàm phán ra sao rồi?” Vừa nghe thấy ba tiếng “Tổng giám đốc”, Khanh Khanh liền căng thẳng.
“Về cơ bản chắc không có vấn đề gì, lúc trưa tổng giám đốc còn ăn cơm cùng với tổng giám đốc bên FLL, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.” Kí được hợp đồng lớn như vậy, tâm trạng của trợ lý Lý cực kì tốt, vì vậy cũng nói hơi nhiều.
“Tốt quá, tốt quá rồi…” Nghe vậy Khanh Khanh liền yên tâm, nếu như hợp đồng đã kí, vậy sẽ không có chuyện gì rồi, cô liền thả lỏng.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Khanh Khanh đến cửa phòng làm việc của Lăng Duy Khiết, nhìn thấy thư ký La Tiêu Phụng đang ở bên trong, vì vậy cô lịch sự gõ cửa, còn gọi một tiếng “Ngài”.
“Ừ, cô ngồi đi, thư ký La, đi phô tô những tài liệu này rồi phát xuống dưới.” Lăng Duy Khiết đáp một tiếng, sau đó đưa tài liệu trong tay cho thư ký, dặn dò công việc cho cô ta.
“Vâng.” Sau khi thư ký La rời đi, đôi mắt phượng hẹp dài quét qua khuôn mặt Khanh Khanh rồi dừng lại vài dây vừa như cảnh cáo vừa như có chút hả hê.
“Trợ lý Lý, tôi có chuyện quan trọng cần bàn với nhà thiết kế Thẩm, nếu có ai đến tìm cứ nói tôi không có ở đây.” Lăng Duy Khiết ngẩng đầu, dặn dò Lý Trình ngoài cửa.
Khanh Khanh nghe xong da đầu tê dại, nhìn dáng vẻ này thì Lăng Duy Khiết thật sự muốn tính sổ với cô rồi, nếu nhận lỗi trước liệu có được giảm nhẹ hình phạt không nhỉ?
“Tổng giám đốc, chuyện sáng nay, em… em không cố ý, em…” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết quay người lại, ánh mắt anh có chút nguy hiểm, cô càng căng thẳng.
“Không sao, em nói tiếp đi.” Đôi mắt Lăng Duy Khiết híp lại, anh tiến dần về phía Khanh Khanh, mỗi bước tiến của anh lại khiến Khanh Khanh càng thêm áp lực.
“Em… em có gõ cửa, nhưng có lẽ anh không nghe thấy.” Nhìn Lăng Duy Khiết càng ngày cô càng cảm thấy nguy hiểm, Khanh Khanh quyết định nói dối, dù sao anh cũng ngủ say, có lẽ không biết, coi như anh ngủ như chết đi, vậy nên mới không nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đó là vì tối hôm qua có người “bắt nạt” anh, làm cả đêm phải tắm nước lạnh, đến tận sáng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Em nói xem, món nợ này tính thế nào đây?” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa ép sát Khanh Khanh, Khanh Khanh bị anh dồn đến sát bàn làm việc, không thể lùi lại được nữa.
“Đấy là do anh, ai bắt anh háo sắc như vậy, em chẳng làm gì cả, còn nữa…ưm…” Khanh Khanh đang phản kháng liền bị Lăng Duy Khiết khóa môi.
Nụ hôn của Lăng Duy Khiết vừa thô bạo vừa bá đạo, anh mạnh mẽ ngậm lấy môi cô giống như muốn ăn sạch cô vậy, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, tay anh vững chắc đỡ lấy gáy cô, bàn tay không ngừng di chuyển khiến tóc cô rối loạn.
Tay còn lại siết chặt eo cô, ôm cô vào sát vào cơ thể anh không một khe hở.
Lúc đầu trong đầu Thẩm Khanh Khanh trống rỗng, sau đó cô mới dần tỉnh táo lại bị nụ hôn bá đạo của anh rút hết không khí, như bị chìm sâu dưới đáy biển.
Ý thức còn sót lại nói cho cô biết cô phải ngay lập tức đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại không hề bài xích sự kề sát của anh, thậm chí còn khát khao. Sự khát khao đó đang âm thầm dâng lên từ bên trong nội tâm, hơi thở quen thuộc có cảm giác xa cách nhưng không hề xa lạ. Cô bị anh hôn một cách bá đạo, hơi thở trở nên hỗn loạn, dần dần mất đi lý trí, khiến cô quên rằng mình đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc, quên mất lúc này đang trong giờ làm việc.
Nụ hôn của Lăng Duy Khiết dần lới lỏng, không còn chiếm hết không gian trong miệng cô nữa, nơi nào đó trong cơ thể anh đang sưng lên cần được giải tỏa, muốn được tiến vào nơi sâu nhất của cô, muốn nghe thấy cô rên rỉ ở dưới thân.
Anh giữ lấy thân thể cô đè xuống bàn làm việc sau lưng, tay hất tung những tài liệu trên bàn xuống đất, bỗng chốc bàn làm việc sạch bóng không còn thứ gì, anh nhấc chân cô lên, nâng mông cô đặt lên bàn làm việc.
“Không… Đừng mà… Không được…”
Cảm giác lạnh buốt khi mông tiếp xúc với bàn làm việc khiến cô dần tỉnh táo, nhưng anh lại một lần nữa mạnh mẽ hôn cô.
“Vợ à, đừng chống lại anh nữa, hãy thuận theo cảm giác của em đi, cảm nhận sự thân thiết giữa anh và em…” Lăng Duy Khiết gặm tai cô, dụ dỗ nói vào tai cô.
Cùng lúc bàn tay nóng bỏng gấp gáp nắm lấy vạt áo cô kéo xuống, để lộ ra làn da trắng hồng mê người, hai bầu ngực bị ép vào giống như hai hòn tuyết đầy kích thích khiến hơi thở anh trở nên nặng nề. Hai con mắt đen bóng của anh giống như ngọn lửa đốt cháy toàn thân khiến cơ thể cô dần dần nóng lên.
Cô không muốn phản kháng một cách vô ích nữa, bèn nhắm mắt lại, thỏa mãn nhu cầu của nhau, cảm nhận nhiệt huyết của Lăng Duy Khiết.
Sớm đã không còn chút lý trí nào, nhưng bản năng của phụ nữ vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ, bất giác đưa tay lên định che đi bộ ngực đang lộ ra, nhưng tay còn chưa đưa lên đã bị Lăng Duy Khiết kéo lại, Lăng Duy Khiết nhẹ nhàng cúi xuống, hai bờ môi nóng bỏng của anh mơn trớn trước ngực gặm lấy mà mút vào…