Hồ Tiêu Lương, không ngờ cô lại….cô lại lừa tôi, Lăng Duy Khiết cầm nhật ký lên đi về phía phòng làm việc, trong két bảo hiểm, anh tìm thấy chiếc đĩa mà bố nhắc tới
Bỏ chiêc đĩa vào máy tính, tay anh nắm chặt lại, cảnh tượng là anh và Hồ Tiêu Lương thuở ban đầu, đó là lúc bọn họ đang mặn nồng, sau đó là lúc họ chia tay, tay Lăng Duy Khiết lại càng nắm chặt lại, khi anh nhìn thấy Hồ Tiêu Lương cùng một người đàn ông đi vào rạp chiếu phim, anh liền đoán được chuyện gì xảy ra sau đó.
Đoạn giữa hơi mơ hồ, xem thời gian thì có lẽ là lúc phim chiếu xong, Hồ Tiêu Lương và người đàn ông đó dắt tay nhau đi quán bar.
Bọn họ ở lại trong quán bar khoảng một tiếng, sau đó Lăng Duy Khiết nhìn thấy Hồ Tiêu Lương và hai người đàn ông khác cùng vào khách sạn, xem tới đây mấy lần anh muốn tắt máy tính.
Anh muốn biết cô ta giấu anh làm những chuyện gì, ba người đi vào một phòng trong khách sạn, anh lập tức nổi giận muốn đập bỏ máy tinh, cảnh tượng lại nhảy, thì ra người quay phim đóng giả phục vụ vào phòng giấu máy quay lén.
Hai nam một nữ, sau khi uống một ít rượu liền bắt đầu điên cuồng trong men say.
Người Lăng Duy Khiết không ngừng run rẩy, anh ấy biết rõ nỗi khổ của bố, cũng hiểu được ánh mắt mình kém cỡ nào, không ngờ mình lại vì một người phụ nữ như thế mà đau lòng lâu tới vậy.
Cả một đêm, Lăng Duy Khiết chỉ ngồi trong phòng làm việc xem video, đọc nhật ký, anh cho rằng sau khi xem nhật ký xong, có thể bình tĩnh đối mặt mọi thứ, nhưng khi nghe thấy tiếng Hồ Tiêu Lương và người đàn ông khác cười nhạo, anh vẫn muốn giết quách người đàn bà đó đi.
Trong màn hình, Hồ Tiêu Lương và người tình đang tán tỉnh nhau.
“Em yêu, em không sợ bạn trai em biết sao? Người đàn ông vừa hoành hành cơ thể Hồ Tiêu Lương vừa cười nói
“Có thể đừng nhắc tới anh ta không, anh ta ngòai bản mặt đẹp trai ra cái gì cũng không có.” Hồ Tiêu Lương ghét bỏ nói.
“Ồ, anh ta không thể thỏa mãn em à, hay là cái của anh ta nhỏ quá….” người đàn ông cười bỉ ổi, bàn tay ngày càng càn rỡ
“Có lẽ anh ta bị bất lực, rất nhiều lần rõ ràng em thấy anh ta muốn, nhưng lại ngừng lại, nói cái gì mà muốn để lần đầu tiền cho đêm kết hôn, đúng là đồ thần kinh.”
“Hahahaha, em yêu, sau này làm sao em cho anh ta cái lần đầu tiên được?” Gã ta cười lớn, mạnh thúc một cái tiến vào cơ thể của Hồ Tiêu Lương.
“Gần ba trăm nghìn là có thể rồi, nếu anh ta thích thì lần nào em cũng có thể cho anh ta cảm giác của lần đầu tiên! Ưm~ Đạt Lực, anh tuyệt quá, mạnh nữa nào.—-”
Chuyện đằng sau anh không coi nữa, cũng cần thiết phải coi tiếp, thì ra bộ mặt thật của cô ta là như vậy, lần đầu tiên đáng giá ba trăm nghìn, đúng là một trò cười.
Lăng Duy Khiết bình tĩnh đứng lên tắt video đi, anh không nghĩ thiên sứ trong lòng mình lại dâm đãng như thế, cô ta vốn dĩ chính là ác ma, lúc này Lăng Duy Khiết đã mất đi lý trí, người đàn bà Hồ Tiêu Lương kia không ngờ lại đùa giỡn anh từ đầu tới cuối.
Lăng Duy Khiết không thể nhịn nổi nữa, anh đá tung cửa phòng Hồ Tiêu Lương.
“Khiết, anh tới rồi, mau tới đây, a, anh muốn làm gì?” Nhìn thấy Lăng Duy Khiết, Hồ Tiêu Lương vô cùng kích động, đang muốn kéo anh vào phòng thì không ngờ Lăng Duy Khiết lại nắm lấy tóc cô ta lôi ra ngoài.
“Hồ Tiêu Lương, tại sao lại gả cho bố tôi.” Lăng Duy Khiết ném cô ta vào giữa phòng làm việc, anh ngồi trên ghế ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta đang mặc bộ quần áo ngủ xuyên thấu.
Dù trong mắt người ngoài, cơ thể của cô ta rất đẹp , nhưng lúc này trong mắt Lăng Duy Khiết nó lại là thứ dơ bẩn nhất trên đời.
“Khiết, có phải ông Phúc đó nói gì không? Bố anh….bố anh ép em gả cho ông ấy, em không cần phải lừa anh, bố anh đã mất rồi, em không cần phải…..”
Hồ Tiêu Lương run rẩy, giọng cô ta khẽ nấc lên sau cơn sửng sốt.
“Phải không? Những người đàn ông đó là ai? Nói đi tôi sẽ báo thù cho cô.”Lăng Duy Khiết lúc này hoàn toàn khác với mấy tiếng trước, cả người anh nồng nặc hơi thở rét lạnh khiến người ta đông cứng.
“Em…..em không nhớ nữa, có ….có bốn năm người đàn ông, bọn họ sờ loạn trên người em, bắt em bày ra nhiều tư thế để chụp ảnh, huhuhuhu, bọn họ rất đáng sợ…..” Hồ Tiêu Lương ôm mặt giật tóc, tựa như muốn để bản thân tái diễn cảnh bị cưỡng hiếp tập thể đó.
“Thật sao, trong những người đàn ông đó có phải có người họ Giang không…” Lăng Duy Khiết cười lạnh, anh đã mất kiên nhẫn hoàn toàn với người đàn bà nói dối không chớp mắt này.
“Em….em không biết, em không quen bọn họ, hay là….. hay là ông Phúc biết, dù sao….”
“Đủ rồi, cô là con đàn bà dơ bẩn, cô nói dối tới mức tôi phát ngán lên rồi, gã mà cô nói chính là tên này phỉa không? Cái mà cô gọi là cưỡng hiếp là bị thế này phải không?”
Anh ném cô ta tới trước máy tính, đống thời bỏ đĩa vào trong máy , “Muốn tôi cho cô nhớ lại một lần nữa không? Đây chính là ngày cô nói xảy ra chuyện phải không…”
“Không….. đây không phải là em…..không phải em….” Hồ Tiêu Lương kinh hoảng nhìn vào màn hình, cho dù chứng cứ đã rành rành trước mắt nhưng cô ta vẫn cứng miệng không chịu nhận.
“Tôi biết cô sẽ không thừa nhận, điều này đã không còn quan trọng nữa, từ hôm nay, cô lập tức cút đi cho tôi, cút ra khỏi nhà họ Lăng chúng tôi.” Lăng Duy Khiết nói xong quăng Hồ Tiêu Lương ra khỏi phòng làm việc.
“Khiết, anh nghe em giải thích đi, em….” Hồ Tiêu Lương chưa bao giờ thấy Lăng Duy Khiết giận dữ như thế, cô nghĩ mọi cách để khiến anh nguôi giận.
“Cút, đừng để tôi trông thấy cô nữa, cút…..” Tiếng quát của Lăng Duy Khiết làm bác Phúc và mọi người chạy tới.
“Cậu chủ, chuyện gì xảy ra vậy? “ Bác Phúc nhìn thấy Hồ Tiêu Lương nửa che nửa hở thì vô cùng kinh ngạc.
Bác Phúc, bác đuổi cô ta đi cho tôi, từ nay về sau người phụ nữ này không được bước vào cửa Nhà họ Lăng dù chỉ một bước, còn những thứ cô ta từng dùng tới thì vứt đi hết đi.” Lăng Duy Khiết lạnh lùng ra lệnh, bác Phúc mừng rỡ vội cho nhà bếp và một cô gái khác đưa Hồ Tiêu Lương ra khỏi nhà.
Dù trên đường Hồ Tiêu Lương có la hét thế nào cũng không ai thèm để ý cô ta, cùng lúc đó, bác Phúc và tài xế đã tới phòng cô ta dọn hết đồ đạc quăng ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết bỏ làm từ khi quay về tới nay, anh nhốt mình trong phòng, mặc cho bác Phúc gọi cửa thế nào cũng không mở, mãi cho tới chập tối, cửa phòng mới mở ra.
“Bác Phúc, sau này ngôi nhà này giao cho bác, tôi tính chuyển ra ngoài sống.” Ngôi nhà này tuy có rất nhiều kỷ niệm, nhưng vừa nghĩ tới con đàn bà dơ bẩn Hồ Tiêu Lương từng sống ở đây, anh lại hận không thể ra khỏi đây ngay lập tức.
“Cậu chủ, cậu muốn đi đâu?” Bác Phúc kinh ngạc.
“Tôi sẽ tìm một căn gần công ty, sau này có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, giúp tôi chuẩn bị ít đồ ăn, tôi thu dọn một lát rồi sẽ đi.”
Lăng Duy Khiết nhìn quanh căn nhà, ở đây anh không thể tĩnh tâm, anh sợ mình sẽ nổi điên nên chỉ còn cách rời khỏi đây.
Tuy đây là nhà Anh, nơi đây có ký ức về bố, nhưng người đàn bà đó là vợ về mặt pháp luật của bố anh, dù cô ta có bẩn thỉu, có kinh tởm thế nào, thì có một số chuyện không thể thay đổi.
Anh ta rất hối hận, hối hận ban đầu đã rời đi như thế, không ở bên bố trong quảng thời gian cuối cùng ấy. Một năm nay anh luôn chán nản, vì một cô gái không đáng được yêu như thế lại từ bỏ tình thân quý giá, anh thật quá ngu ngốc.
Cho dù anh hận cay đắng Hồ Tiêu Lương, nhưng lúc này anh lại chưa nghĩ ra sẽ xủ lý cô ta thế nào, trở về phòng thu dọn hành lý, thật ra cũng không có gì để dọn, ngoài quần áo và giấy tờ ra thì từ sau khi trở về anh vẫn chưa có đụng tới vali. Khi mở vali ra, hai quyển sổ màu đỏ bên trong khiến người anh như bị điện giật, khoảng thời gian này không ngờ anh lại quên bẵng đi người vợ của mình.
“Khanh Khanh…” Lăng Duy Khiết run rẩy cầm hai quyển sổ lên, giọng khàn khàn thốt lên.
Trong đầu chấn động ầm ầm, anh cúi người run rẩy nhặt lên hai quyền sổ màu đỏ dưới đất, anh quên đi Khanh Khanh, xin lỗi, xin lỗi.
Lăng Duy Khiết cầm lấy chứng nhận kết hôn và nhẫn cưới, quyết định đi tìm Khanh Khanh về.
“Cậu chủ, cậu chủ, cậu muốn đi đâu?” Bác Phúc thấy Lăng Duy Khiết chạy đi, ông vội vàng gọi giật lại.
“Bác Phúc, tôi kết hôn rồi, giờ tôi đi mang vợ tôi về.” Lăng Duy Khiết nói xong dứt khoát đạp ga chạy đi.
Khi Lăng Duy Khiết chạy tới thành phố của Khanh Khanh thì cô ấy đã rời đi từ lâu rồi, hôm ấy sau khi bị anh trai mang về, Khanh Khanh từng làm loạn nhưng nhà không ai chịu nghe, không những thế còn nhốt cô vào phòng.
Khanh Khanh thấy anh trai đang cãi nhau với người nào đó ở trước cổng. tuy cách rất xa nhưng vẫn nhìn rất rõ, cô biết người đó chính là Lăng Duy Khiết, chắc chắn Khiết phát hiện cô mất tích mới tới tìm cô, nhưng dù cô có hét khản cổ cũng không ai để ý tới cô, từ cửa số nhìn thấy Lăng Duy Khiết rời đi, Khanh Khanh trượt xuống thảm.
“Bố, mẹ, sao hai người có thể làm vậy, sao có thể làm vậy?” Khanh Khanh la hét thất thanh, nhưng không ai thèm quan tâm tới cô, sau khi bị đưa về, cô đã bị nhốt trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!