“Khanh Khanh, có thể lấy đồ ngủ mang vào đây hộ anh được không?” Lăng Duy Khiết hé cửa phòng tắm ra, nói với Khanh Khanh đang đứng ngoài.
“Ồ, được…” Khanh Khanh đứng ngoài phòng khách ngẩn ngơ một lúc lâu, nghe thấy câu nay mới sực tỉnh.
Lăng Duy Khiết đợi cả nửa ngày mà không thấy quần áo đâu, chỉ đành quấn cái khăn quanh eo rồi đi ra tự tìm.
“A… xin lỗi, em … em không biết đồ ngủ của anh để ở đâu.” Đột nhiên nhìn thấy Lăng Duy Khiết cởi trần xuất hiện, Khanh Khanh kinh ngạc, luống cuống tay chân, ngã nhào xuống giường.
Thế nhưng Lăng Duy Khiết không nhìn cô lấy một cái, mở vali ra, tự lấy một bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
“Chồng ơi, em … tối nay chúng mình ngủ chung à?” Khanh Khanh nhìn thấy Lăng Duy Khiết cứ thế ngã lên giường, lòng dạ loạn tùng phèo, bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau vặn vẹo lên xuống.
Lăng Duy Khiết căn bản là không để ý lắm, thậm chí anh còn nghĩ Khanh Khanh có thể sẽ thuê một căn phòng khác, nhưng nghe Khanh Khanh nói vậy anh lại nổi hứng trêu cô.
“Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng rồi, hơn nữa còn là vợ chồng mới cưới, em có thấy đôi vợ chồng mới cưới nào lại chia phòng ngủ không?”
“Đúng, em … vậy em đi tắm trước đã.” Thấy Lăng Duy Khiết ngồi dậy, Khanh Khanh hoảng hốt bỏ chạy, lúc cô trốn vào trong phòng tắm tiếng cười của Lăng Duy Khiết cũng vọng vào theo.
Lăng Duy Khiết nằm trên giường gọi điện cho khách sạn hỏi xem còn phòng không, đùa thì vậy nhưng nếu để anh ngủ cùng giường với Thẩm Khanh Khanh thì anh cũng không quen.