Tuy Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng nghi ngờ thị trưởng cố ý, nhưng ở đây là bệnh viện Ánh Dương, Hạ Dụng cũng đã dặn dò cấp dưới, phòng bệnh của Khanh Khanh luôn phải có người trông coi 24h, hơn nữa trong phòng còn phải lắp camera giám sát.
Dù vậy, thị trưởng vẫn tìm được đến đây. Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ khi Khanh Khanh chuyển viện, hơn nữa còn là buổi tối, đã vậy còn đúng lúc Lăng Duy Khiết không có trong bệnh viện, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, cho nên anh đã rời khỏi bệnh viện từ trưa.
Vậy nên lúc cha con thị trưởng đến thăm Khanh Khanh, hộ lý lập tức gọi điện cho Hạ Dụng.
Hạ Dụng biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lăng Duy Khiết, cũng không muốn gọi điện làm kinh động đến anh, một bên dặn dò hộ lý cho họ vào thăm Khanh Khanh, một bên ra ô tô chạy đến bệnh viện.
Thật ra anh ta cũng không lo lắng lắm, bởi vì bên trong phòng bệnh của Khanh Khanh có lắp camera giám sát, hơn nữa nếu bọn họ muốn bắt nạt Khanh Khanh, cũng sẽ không công khai đi đến như vậy.
Có lẽ vì kẹt xe nên lúc Hạ Dụng tới bệnh viện hai cha con thị trưởng đã đi rồi.
Không biết làm thế nào, Hạ Dụng không thể làm gì khác ngoài việc mở camera giám sát kiểm tra.
Trong camera.
Bởi vì tình trạng của Khanh Khanh đã ổn định, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại nên sau khi chuyển tới bệnh viện Ánh Dương cũng không vào nằm phòng bệnh đặc biệt nữa mà đổi thành phòng bệnh bình thường. Qua video có thể thấy hai cha con thị trưởng đã đi vào phòng bệnh của Khanh Khanh.
Từ trong hình có thể nhìn ra hai cha con này mỗi người một tâm trạng khác nhau, tâm trạng của thị trưởng rõ ràng là đang kích động.
“Bố, bố cảm thấy chị ấy có thể tỉnh lại không?” Người nói chuyện trước chính là Vương Trì Văn, hai cha con bọn họ đứng ở trước giường bệnh của Khanh Khanh, lúc này thị trưởng giống như lời Lăng Duy Khiết kể hôm đó, ông nắm chặt tay của Khanh Khanh. Hơn nữa…
Hạ Dụng vốn tưởng mình đã nhìn nhầm, xem kỹ lại một lần nữa, anh chắc chắn rằng thị trưởng đang khóc, hơn nữa nước mắt còn rơi lên mu bàn tay của Khanh Khanh.
“Sao lại có thể như vậy?” Hạ Dụng nhìn lại với vẻ nghi ngờ.
“Nhất định, Khanh Khanh, con nhất định phải kiên cường, nhất định phải tỉnh lại, cho ta một cơ hội bồi thường cho con, con nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, sao con nỡ để hai đứa trẻ dễ thương như vậy lại. Hứa với cha con nhất định phải tỉnh lại…”
Trong nháy mắt Hạ Dụng như hóa đá, anh có nghe nhầm không vậy? Hình như anh đang nghe được chữ “Cha” ư?
Hạ Dụng tua lại nghe một lần nữa, thật không dám tin, cứ như vậy, anh nghe đi nghe lại mấy lần, sau đó gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết như bị trúng tà.
“A Khiết, cậu mau đến bệnh viện đi, tối nay cha con thị trưởng vừa đến thăm Khanh Khanh, có… có chuyện xảy ra…” Hạ Dụng căng thẳng đến mức nói không lên lời.
Đến bây giờ anh còn chưa dám tin vào tai mình. Trước kia Khanh Khanh đột nhiên có thêm một người mẹ nịnh bợ, đã khiến A Khiết tức đến muốn giết người, lần này sao có thể… sao có thể có người tự nhận là cha? Lẽ nào… không, không có khả năng. Thị trưởng thành phố, là một thị trưởng sao có thể có quan hệ với một người đàn bà như La Mị Quỳnh chứ?
Lăng Duy Khiết vừa nghe điện xong, lập tức chạy đến bệnh viện, lúc anh đến bệnh viện, Hạ Dụng vẫn còn đang xem đoạn ghi hình vừa rồi.
“Hạ Dụng, Khanh Khanh xảy ra chuyện gì?” Lăng Duy Khiết phi thẳng đến phòng bệnh của Khanh Khanh, nhìn thấy cô yên tĩnh nằm trên giường bệnh, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đi đến phòng cách vách, để anh dễ dàng chăm sóc Khanh Khanh, Hạ Dụng đặc biệt sai người dọn ra một phòng, lúc này Hạ Dụng đang ở đó xem camera giám sát.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thị trưởng đã làm gì Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết thở hổn hển hỏi.
“Cậu tự xem đi, chắc chắn cậu sẽ không thể ngờ, thị trưởng vậy mà lại tự nhận mình là cha của Khanh Khanh.” Hạ Dụng vừa tua lại băng ghi hình vừa nói với Lăng Duy Khiết.
“Thị trưởng là cha của Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết cũng nghi ngờ.
“A Khiết, cậu thấy có khả năng không?” Hạ Dụng đương nhiên cũng có cùng một câu hỏi, thế nhưng người có thể trả lời câu hỏi này chỉ có hai người, một người là mẹ của Khanh Khanh, La Mị Quỳnh, người còn lại chính là thị trưởng.
Nhưng nếu bảo Lăng Duy Khiết đi hỏi La Mị Quỳnh thí đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa làm vậy cũng có thể hại đến thị trưởng. Chỉ một La Tiểu Phàm mà La Mị Quỳnh đã đòi Lăng Duy Khiết 50 triệu đô la Mỹ, nếu bà ta biết cha Khanh Khanh là thị trưởng, vậy thì cuộc đời sau này của thị trưởng coi như là xong rồi.
Cho dù không quan tâm thị trưởng là người như thế nào, loại việc hại người như thế này, bọn họ cũng không thể làm, nhất là sau khi họ biết nhân phẩm của La Mị Quỳnh.
“A Khiết, cậu định làm gì?” Hạ Dụng hỏi Lăng Duy Khiết, nếu muốn biết chân tướng sự việc cũng không phải việc khó.
“Bây giờ tôi cũng không muốn làm bất cứ việc gì, tôi chỉ hy vọng Khanh Khanh có thể tỉnh lại sớm một chút.” Lăng Duy Khiết lắc đầu, việc thị trưởng có phải cha của Khanh Khanh không, đối với anh không quan trọng. Nếu nhận người cha này, sau khi Khanh Khanh tỉnh lại, anh nhất định sẽ không do dự chọn tìm ra sự thật.
Nhưng có ích gì không? Sau khi biết được sự thật, Khanh Khanh có thể tỉnh lại sao?
“Cũng đúng, vậy nếu thị trưởng lại đến thì sao?” Hạ Dụng gật đầu, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Duy Khiết, chỉ là cứ như vậy mãi cũng không phải là biện pháp.
“Chờ ông ta đến rồi hãy nói, tôi ra với Khanh Khanh đây.” Lăng Duy Khiết đứng lên, hôm nay anh đã xa cô rất lâu rồi, anh phải đến gặp Khanh Khanh thôi.
Tình trạng cơ thể Khanh Khanh đang từ từ hồi phục, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, sinh nhật của hai đứa bé sắp đến rồi, vậy mà Khanh Khanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày vẫn phải dựa vào máy thở và dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
“Cha, ngày mai là sinh nhật của bọn con, mami sẽ tỉnh lại chứ?” Lâm Lâm và Duệ Duệ vây quanh giường bệnh, thất vọng hỏi.
“Nhất định, mami các con nhất định sẽ tỉnh, các con phải tin mami.” Lăng Duy Khiết kéo các con đến gần, đặt tay chúng vào tay Khanh Khanh, sau đó anh nắm tay cô và hai đứa bé, nói với cô: “Vợ à, em có nghe thấy không, ngày mai là sinh nhật tròn năm tuổi của Lâm Lâm và Duệ Duệ, em đã đồng ý với hai đứa, là nhất định sẽ cùng chúng mừng sinh nhật, vậy nên em nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại.”
“Mami, nếu mami không tỉnh lại, vậy bọn con sẽ không mừng sinh nhật nữa.” Duệ Duệ nhìn Khanh Khanh, hai anh em cầm tay cô nói.
“Vợ, em nghe thấy không? Ngày mai em nhất định phải tỉnh lại đấy, ba cha con anh sẽ chờ em.” Lăng Duy Khiết nắm tay vợ đặt lên môi, nghẹn ngào nói.
“Ngày mai là sinh nhật của hai đứa nhỏ sao?” Từ phía sau bọn họ vang lên giọng nói kích động của thị trưởng.
“Đúng vậy, mai là sinh nhật năm tuổi của bọn trẻ, Khanh Khanh đã đồng ý với hai đứa nhỏ là cả nhà chúng tôi sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật.” Lăng Duy Khiết quay đầu lại, gật đầu nói với thị trưởng.
“Vậy… ngày mai…”
Hai đứa bé ngắt lời thị trưởng, kiên định nói: “Khi nào mami tỉnh thì lúc đó bọn cháu sẽ đến.”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ở đây tổ chức sinh nhật được không? Thế nào? Biết đâu mẹ các con nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật sẽ tỉnh lại thì sao?” Thị trưởng ngồi xổm xuống, muốn kéo tay hai đứa nhỏ nhưng lại bị chúng tránh được.
“Thật sao? Chúng cháu hát bài hát sinh nhật thì mami sẽ tỉnh lại sao?” Hai đứa bé mong đợi nhìn thị trưởng.
“Đúng vậy, nhất định, bởi vì mẹ con đã đồng ý với hai bảo bối rồi, vậy thì chúng ta đều phải có lòng tin, phải tin tưởng mẹ các con.” Vành mắt thị trưởng dần ẩm ướt, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.
Vì lời nói của thị trưởng, Lăng Duy Khiết quyết định tổ chức sinh nhật tròn năm tuổi của hai đứa nhỏ trong bệnh viện.
“Anh bạn nhỏ, ngày mai ông có thể đến tham gia sinh nhật của các cháu không?” Trước khi đi thị trưởng “Xin phép” hai đứa bé.
“Ba…” Hai cậu bé nhìn về phía Lăng Duy Khiết, bọn chúng biết bản thân không thể tự tiện quyết định nên muốn xem ba mình quyết định ra sao.
Lăng Duy Khiết gật đầu, nói với thị trưởng: “Chỉ cần không làm chậm trễ công việc của thị trưởng ngài là được.”
“Cảm ơn cậu, không có ảnh hưởng gì đâu.” Thị trưởng vui vẻ nói.
“A Khải, cậu đồng ý cho thị trưởng tham dự thật sao?” Sau khi thị trưởng rời đi, Hạ Dụng nghe hai đứa bé nói ngày mai thị trưởng sẽ đến bệnh viện dự sinh nhật của chúng thì cảm thấy rất kinh ngạc.
“Ông ấy nói Khanh Khanh nhất định sẽ tỉnh, tớ thật sự hi vọng ngày mai cô ấy có thể tỉnh lại.” Lăng Duy Khiết dịu dàng lau mặt cho Khanh Khanh, cô đã ngủ một tháng rồi, anh thật sự rất sợ cô sẽ ngủ mãi như vậy.
“Vậy sinh nhật ngày mai của Lâm Lâm và Duệ Duệ để tôi trang trí đi!” Hạ Dụng không hỏi gì nữa, chủ động nói.
“Anh cứ làm việc đi, tôi muốn cùng hai đứa nhỏ trang trí phòng, chúng tôi sẽ cùng nhau cầu nguyện, hi vọng ngày mai Khanh Khanh có thể tỉnh lại.” Lăng Duy Khiết kiên định nói.
“Vậy được, nếu cần gì cứ gọi tôi nhé.” Hạ Dụng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Sau khi quyết định tổ chức sinh nhật cho con ở bệnh viện, Lăng Duy Khiết cùng con trang trí phòng bệnh, hi vọng những thứ vui vẻ này sẽ xua tan không khí u ám trong phòng bệnh, hi vọng thần chết nhìn thấy những thứ này sẽ sớm ngày rời đi.
Không ngờ đến chiều tối, thị trưởng và Vương Trì Văn đều đến. Hai người còn cầm theo rất nhiều mảnh giấy xanh đỏ.
“Ông, chú, hai người mang giấy đến làm gì vậy?” Lâm Lâm nhìn những tờ giấy màu sắc rực rỡ kia, không hiểu hỏi.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, tối nay chúng ta cùng nhau gấp nghìn con hạc giấy nhé được không?” Vương Trì Văn để xấp giấy trong tay xuống, khom lưng nói với hai đứa nhỏ.
“Hai người thật có lòng.” Lăng Duy Khiết giật mình, cảm kích nói.
Nghìn con hạc giấy là đại diện cho hi vọng, hai người họ có thể nghĩ tới điều này, thật sự rất quý, mặc dù là không có gì để kiểm chứng, nhưng chỉ qua một việc này, Lăng Duy Khiết đã tin là thị trưởng thật lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!